wildlavender

Hiện Tượng “Áp Vong”: “Hồn Nhập” Hay Ám Thị?

5 bài viết trong chủ đề này

Hiện tượng “áp vong”: “Hồn nhập” hay ám thị?

Theo bác sĩ Châu, có đến 95% những người áp vong rơi vào trạng thái bị tâm thần hoang tưởng.

Nở rộ… “trung tâm áp vong”

Có thể nói, trong mấy năm trở lại đây, các trung tâm “áp vong” lợi dụng tìm mộ liệt sĩ, mọc lên như nấm sau mưa ở miền Bắc. Nơi đầu tiên thực hiện việc “áp vong” là Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (Liên hiệp UIA). Liên hiệp UIA được phép nghiên cứu hiện tượng này để áp dụng vào công tác tìm mộ liệt sĩ.

Sự việc “áp vong” ở Việt Nam mới diễn ra mới khoảng 3-4 năm nay mà thôi. Câu chuyện có lẽ bắt đầu từ cô gái tên H., ở Hà Nội. Cô gái này thường có biểu hiện lạ, không rõ bị tâm thần hay “ma nhập”. Cứ mỗi khi bàn chuyện lấy chồng, thì “con ma” lại “nhập” vào cô ta hành hạ, không cho cô này lấy chồng. Theo gia đình H., “con ma” này đã “yêu” cô, không muốn cho cô lấy chồng.

Posted Image

Cô gái bị "ma nhập" không cho đi lấy chồng

Mỗi lần bị “ma nhập”, gia đình lại đưa cô đến Liên hiệp UIA để các nhà ngoại cảm tìm cách “đuổi ma” ra khỏi cơ thể cô gái. Không rõ khả năng của các nhà ngoại cảm thế nào, mà sau một hồi thuyết phục, “con ma” cũng rời khỏi cơ thể H., đưa cô trở lại trạng thái bình thường.

Đã có vài lần tôi chứng kiến việc “đuổi ma” ra khỏi cơ thể cô gái này và tôi cũng chẳng rõ đây là hiện tượng “ma nhập” hay hiện tượng “tâm thần hẹn giờ”.

Không hiểu có phải sau cuộc nghiên cứu “ma nhập”, “ma hành” cô gái tên H. hay không, mà sau đó một thời gian, Liên hiệp UIA tiến hành nghiên cứu về hiện tượng “áp vong”. Ông Vũ Thế Khanh lập cả đề tài khoa học lớn để nghiên cứu về hiện tượng này.

Các nhà khoa học, các nhà ngoại cảm thậm chí đã nắm được bí quyết để “triệu vong”, mời “linh hồn” người chết từ âm ti địa ngục về nhập vào người sống để trò chuyện, giao lưu, tìm mộ.

Tỷ lệ thành công trong các cuộc “áp vong” lên đến 90%, nhưng tỷ lệ thành công trong tìm mộ thì có lẽ không đến một phần ngàn. Vẫn còn nhiều bí ẩn cần tiếp tục nghiên cứu về hiện tượng này.

Tuy nhiên, kể từ ngày Liên hiệp UIA thử nghiệm phương áp “áp vong” tìm mộ, thì các “trung tâm áp vong” mọc lên khắp nơi. Đầu tiên là trung tâm của “người ba mắt” Hoàng Thị Thiêm ở Lương Sơn, Hòa Bình.

Chị Thiêm vốn có khả năng đặc biệt, bịt mắt mà vẫn đi xe máy, đọc sách được. Khả năng nhìn bằng trán, mũi, thái dương của chị Thiêm thì không có gì phải bàn cãi, vì đã được các nhà khoa học thực nghiệm nghiêm túc. Từ khi có khả năng đặc biệt, chị đã được các nhà khoa học ở Liên hiệp UIA đào tạo phát triển thêm năng lực, rồi chị biến thành nhà ngoại cảm, có khả năng “áp vong”.

Tuy nhiên, làm việc ở UIA một thời gian, chị tự lập “trung tâm áp vong” tại nhà mình ở Lương Sơn (Hòa Bình) và làm rất nhiều trò mê tín dị đoan quái đản, gây dư luận không tốt.

Posted Image

Hoàng Thị Thiêm đang áp vong

Hoàng Thị Thiêm đang áp vong

Chẳng hiểu lý do vì sao, mà trong 1-2 năm trở lại đây, các “trung tâm áp vong” mọc lên như nấm sau mưa. Hầu như tỉnh nào ở miền Bắc cũng có một vài “trung tâm áp vong”, riêng Hà Nội có đến cả chục trung tâm.

Các “trung tâm áp vong” đều sặc mùi làm ăn, kiếm tiền, chứ chẳng còn ý nghĩa nhân văn là tìm mộ liệt sĩ nữa. Nhiều “trung tâm áp vong” mới mọc lên còn cho chân gỗ đi quảng cáo đến từng gia đình cứ như thể đi phát tờ rơi quảng cáo biểu diễn văn nghệ.

Mỗi gia đình đến “áp vong” họ thường thu ít thì 500 ngàn, nhiều đến bạc triệu. Nhiều nơi quảng cáo tùy tâm, hoặc không thu tiền, nhưng nếu các gia đình không đặt lễ lên bàn thờ số tiền mặc định ngầm, thì đừng hòng có chuyện “vong” nhập vào được.

Sự thực về “vong” nhập

Theo bác sĩ Dư Quang Châu, nhà cảm xạ học hàng đầu Việt Nam, hiện tượng các “trung tâm áp vong” đua nhau mọc lên, không có sự quản lý là rất nguy hiểm. Việc “áp vong” không có mục đích rõ ràng, không vì lý tưởng cao cả, sẽ biến người bình thường thành người tâm thần, hoang tưởng, ảnh hưởng lớn đến tâm lý xã hội.

Bác sĩ Dư Quang Châu là người đầu tiên đưa môn cảm xạ học vào Việt Nam và phổ biến môn học này khắp cả nước, nên ông hiểu rất rõ hiện tượng gọi là “áp vong” này. Để giúp tôi hiểu về hiện tượng gọi là “áp vong”, bác sĩ Châu đã mời tôi tham dự một buổi dã ngoại của các cảm xạ viên.

Bác sĩ Châu bảo, chỉ cần tập luyện đúng cách, thì con người có thể rơi vào trạng thái đặc biệt, mà cảm xạ gọi là vô thức, phương Tây gọi là thôi miên, ám thị. Khi đó, ý thức con người tạm thời ngủ quên, để tiềm thức trỗi dậy, phát tác ra những khả năng lạ, đặc biệt.

Posted Image

BS Dư Quang Châu.

Trong buổi tham gia dã ngoại với các học viên cảm xạ, tôi đã rất ngạc nhiên rồi sáng tỏ được nhiều điều. Khi tập trung tư tưởng, hoặc tập bài rung động thư giãn, nhiều cảm xạ viên tự dưng mất hết ý thức. Người cứ đứng một chỗ rung lắc toàn thân, người múa may lảo đảo như say rượu, người rũ rượi như bị tâm thần, “ma nhập”, người chạy nhảy lung tung, thậm chí cắm đầu trồng cây chuối rất giỏi, dù lúc tỉnh táo họ không làm được. Tất cả các học viên đều nhắm mắt khi rơi vào trạng thái này, song họ đi lại, chạy nhảy trong rừng cứ như chỗ bãi bằng, không đâm đụng vào cây cối, đá núi hoặc rơi xuống vực.

Các cảm xạ viên đều cho biết, họ không biết gì khi rơi vào trạng thái đặc biệt này. Có người nghe thấy tiếng gọi như từ cao xanh, có người nhìn thấy không gian đầy màu sắc rõ rệt, thậm chí có người khi nhắm mắt ôm cây cổ thụ thì “nhìn” xuyên thấu cả thân cây, từ gốc lên đến tận ngọn, thậm chí, có người trò chuyện, tâm sự với cây rồi khóc như trẻ con. Lúc tỉnh lại, họ kể rằng cây nói chuyện với họ, cây tâm sự bị con người đốt rừng, chặt phá, hủy hoại thiên nhiên, họ thương cây mà cứ ôm cây khóc.

Nhìn cảnh những học viên cảm xạ rơi vào trạng thái kỳ lạ này, tôi liên tưởng ngay đến hiện tượng “áp vong”. Chả lẽ những cảm xạ viên này bị “ma nhập”?

Thực tế không phải là hiện tượng ma nhập kỳ bí gì cả. Khi các học viên tập bài rung động thư giãn, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái vô thức, tức là phần ý thức tạm thời ngủ yên, phần tiềm thức của bộ não sẽ sống dậy chiếm lấy và chỉ đạo cơ thể, từ suy nghĩ đến hành động. Phần tiềm thức chiếm từ 95% đến 99% bộ não và là thế giới đặc biệt rộng lớn, bí ẩn, mà con người chưa khám phá, giải thích hết được.

Khi đã hiểu được bản chất của tiềm thức, thì có thể hiểu được hiện tượng mà ta vẫn gọi là “áp vong”. Khi tiềm thức hoạt động, thì người đó vẫn là mình, nhưng lại không phải là mình nữa.

Ta tưởng tượng đơn giản thế này: Bộ não con người như chiếc máy quay phim có dung lượng gần như vô hạn, có thể ghi lại tất cả mọi hình ảnh, âm thanh diễn ra quanh mình. Nhưng con người chỉ nhớ được những hình ảnh thực sự ấn tượng, những hình ảnh không nhớ được thì nằm yên trong tiềm thức, giống như các file lưu giữ trong máy tính mà ta không mở ra xem lại bao giờ nên quên lãng.

Khi con người rơi vào trạng thái vô thức, những hình ảnh nằm trong tiềm thức sống dậy, khiến người này nói ra những điều mà bản thân họ cũng không nhớ (chứ không phải chưa từng biết), khiến những người xung quanh ngạc nhiên, nghĩ rằng đó là… “hồn ma”. Chính vì điều này, mà hiện tượng “vong nhập” diễn ra dễ dàng, nhưng việc tìm được mộ liệt sĩ thì chả khác nào mò kim đáy bể.

Tôi đặt câu hỏi, vì sao bình thường con người hiếm khi bị “vong nhập”, nhưng khi đến các “trung tâm áp vong”, thì lại dễ dàng bị “vong nhập”? Bác sĩ Châu giải thích hiện tượng này như sau:

Đất nước ta đã trải qua thời kỳ chiến tranh khốc liệt, con người đã trải qua những thời kỳ quá đau khổ, kèm với đó là những mất mát xương máu quá lớn. Đến nay, dù đã hòa bình, cuộc sống khá hơn, song con người vẫn đau đáu nghĩ về người đã mất, gây nên tâm lý đau khổ, phiền muộn, uất ức trong lòng.

Những người đi tìm mộ đều mang tâm lý phức tạp đó đến các “trung tâm áp vong”. Lúc nhắm mắt ngồi thiền, trong khung cảnh đặc biệt, trong đầu họ gọi tên liệt sĩ, rồi mọi người xung quanh cũng gọi liệt sĩ, họ sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Trạng thái đó có nhiều kiểu, có thể là rơi vào vô thức, thôi miên, hoặc bị ám thị, cũng có thể bộc phát thành tâm thần, hoang tưởng. Khi ở trạng thái này, với các bác sĩ chuyên khoa, thì đích thị là bị tâm thần. Theo bác sĩ Châu, có đến 95% những người áp vong rơi vào trạng thái bị tâm thần hoang tưởng.

Tuy nhiên, bác sĩ Châu cho biết, cũng có những hiện tượng rất lạ, người được “áp vong” không phải rơi vào trạng thái thôi miên, ám thị hay vô thức, mà họ thực sự như người khác hoàn toàn. Dù không có trình độ gì, song tự dưng họ nói được tiếng nước ngoài, viết được chữ nước ngoài, hoặc nói năng khác hẳn, như một người có trình độ rất cao. Nhưng những hiện tượng này là hãn hữu, chiếm phần trăm cực nhỏ. Và hiện tượng này cũng chỉ nên được coi là khả năng tiềm ẩn, đặc biệt của con người, chứ không nên đổ cho ma quỷ, thần thánh, rồi lạc vào trận đồ của mê tín dị đoan.

Theo bác sĩ Châu, việc các trung tâm áp vong mọc lên như nấm sau mưa là rất đáng ngại. Trong lúc này, các nhà khoa học cần vào cuộc, nghiên cứu nghiêm túc về hiện tượng này, để có cách giải đáp rõ ràng, thỏa đáng.

(Theo Giáo dục Việt Nam)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hiện tượng “áp vong”: “Hồn nhập” hay ám thị?

Theo bác sĩ Châu, có đến 95% những người áp vong rơi vào trạng thái bị tâm thần hoang tưởng.

Nở rộ… “trung tâm áp vong”

Có thể nói, trong mấy năm trở lại đây, các trung tâm “áp vong” lợi dụng tìm mộ liệt sĩ, mọc lên như nấm sau mưa ở miền Bắc. Nơi đầu tiên thực hiện việc “áp vong” là Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (Liên hiệp UIA). Liên hiệp UIA được phép nghiên cứu hiện tượng này để áp dụng vào công tác tìm mộ liệt sĩ.

Sự việc “áp vong” ở Việt Nam mới diễn ra mới khoảng 3-4 năm nay mà thôi. Câu chuyện có lẽ bắt đầu từ cô gái tên H., ở Hà Nội. Cô gái này thường có biểu hiện lạ, không rõ bị tâm thần hay “ma nhập”. Cứ mỗi khi bàn chuyện lấy chồng, thì “con ma” lại “nhập” vào cô ta hành hạ, không cho cô này lấy chồng. Theo gia đình H., “con ma” này đã “yêu” cô, không muốn cho cô lấy chồng.

Posted Image

Cô gái bị "ma nhập" không cho đi lấy chồng

Mỗi lần bị “ma nhập”, gia đình lại đưa cô đến Liên hiệp UIA để các nhà ngoại cảm tìm cách “đuổi ma” ra khỏi cơ thể cô gái. Không rõ khả năng của các nhà ngoại cảm thế nào, mà sau một hồi thuyết phục, “con ma” cũng rời khỏi cơ thể H., đưa cô trở lại trạng thái bình thường.

Đã có vài lần tôi chứng kiến việc “đuổi ma” ra khỏi cơ thể cô gái này và tôi cũng chẳng rõ đây là hiện tượng “ma nhập” hay hiện tượng “tâm thần hẹn giờ”.

Không hiểu có phải sau cuộc nghiên cứu “ma nhập”, “ma hành” cô gái tên H. hay không, mà sau đó một thời gian, Liên hiệp UIA tiến hành nghiên cứu về hiện tượng “áp vong”. Ông Vũ Thế Khanh lập cả đề tài khoa học lớn để nghiên cứu về hiện tượng này.

Các nhà khoa học, các nhà ngoại cảm thậm chí đã nắm được bí quyết để “triệu vong”, mời “linh hồn” người chết từ âm ti địa ngục về nhập vào người sống để trò chuyện, giao lưu, tìm mộ.

Tỷ lệ thành công trong các cuộc “áp vong” lên đến 90%, nhưng tỷ lệ thành công trong tìm mộ thì có lẽ không đến một phần ngàn. Vẫn còn nhiều bí ẩn cần tiếp tục nghiên cứu về hiện tượng này.

Tuy nhiên, kể từ ngày Liên hiệp UIA thử nghiệm phương áp “áp vong” tìm mộ, thì các “trung tâm áp vong” mọc lên khắp nơi. Đầu tiên là trung tâm của “người ba mắt” Hoàng Thị Thiêm ở Lương Sơn, Hòa Bình.

Chị Thiêm vốn có khả năng đặc biệt, bịt mắt mà vẫn đi xe máy, đọc sách được. Khả năng nhìn bằng trán, mũi, thái dương của chị Thiêm thì không có gì phải bàn cãi, vì đã được các nhà khoa học thực nghiệm nghiêm túc. Từ khi có khả năng đặc biệt, chị đã được các nhà khoa học ở Liên hiệp UIA đào tạo phát triển thêm năng lực, rồi chị biến thành nhà ngoại cảm, có khả năng “áp vong”.

Tuy nhiên, làm việc ở UIA một thời gian, chị tự lập “trung tâm áp vong” tại nhà mình ở Lương Sơn (Hòa Bình) và làm rất nhiều trò mê tín dị đoan quái đản, gây dư luận không tốt.

Posted Image

Hoàng Thị Thiêm đang áp vong

Hoàng Thị Thiêm đang áp vong

Chẳng hiểu lý do vì sao, mà trong 1-2 năm trở lại đây, các “trung tâm áp vong” mọc lên như nấm sau mưa. Hầu như tỉnh nào ở miền Bắc cũng có một vài “trung tâm áp vong”, riêng Hà Nội có đến cả chục trung tâm.

Các “trung tâm áp vong” đều sặc mùi làm ăn, kiếm tiền, chứ chẳng còn ý nghĩa nhân văn là tìm mộ liệt sĩ nữa. Nhiều “trung tâm áp vong” mới mọc lên còn cho chân gỗ đi quảng cáo đến từng gia đình cứ như thể đi phát tờ rơi quảng cáo biểu diễn văn nghệ.

Mỗi gia đình đến “áp vong” họ thường thu ít thì 500 ngàn, nhiều đến bạc triệu. Nhiều nơi quảng cáo tùy tâm, hoặc không thu tiền, nhưng nếu các gia đình không đặt lễ lên bàn thờ số tiền mặc định ngầm, thì đừng hòng có chuyện “vong” nhập vào được.

Sự thực về “vong” nhập

Theo bác sĩ Dư Quang Châu, nhà cảm xạ học hàng đầu Việt Nam, hiện tượng các “trung tâm áp vong” đua nhau mọc lên, không có sự quản lý là rất nguy hiểm. Việc “áp vong” không có mục đích rõ ràng, không vì lý tưởng cao cả, sẽ biến người bình thường thành người tâm thần, hoang tưởng, ảnh hưởng lớn đến tâm lý xã hội.

Bác sĩ Dư Quang Châu là người đầu tiên đưa môn cảm xạ học vào Việt Nam và phổ biến môn học này khắp cả nước, nên ông hiểu rất rõ hiện tượng gọi là “áp vong” này. Để giúp tôi hiểu về hiện tượng gọi là “áp vong”, bác sĩ Châu đã mời tôi tham dự một buổi dã ngoại của các cảm xạ viên.

Bác sĩ Châu bảo, chỉ cần tập luyện đúng cách, thì con người có thể rơi vào trạng thái đặc biệt, mà cảm xạ gọi là vô thức, phương Tây gọi là thôi miên, ám thị. Khi đó, ý thức con người tạm thời ngủ quên, để tiềm thức trỗi dậy, phát tác ra những khả năng lạ, đặc biệt.

Posted Image

BS Dư Quang Châu.

Trong buổi tham gia dã ngoại với các học viên cảm xạ, tôi đã rất ngạc nhiên rồi sáng tỏ được nhiều điều. Khi tập trung tư tưởng, hoặc tập bài rung động thư giãn, nhiều cảm xạ viên tự dưng mất hết ý thức. Người cứ đứng một chỗ rung lắc toàn thân, người múa may lảo đảo như say rượu, người rũ rượi như bị tâm thần, “ma nhập”, người chạy nhảy lung tung, thậm chí cắm đầu trồng cây chuối rất giỏi, dù lúc tỉnh táo họ không làm được. Tất cả các học viên đều nhắm mắt khi rơi vào trạng thái này, song họ đi lại, chạy nhảy trong rừng cứ như chỗ bãi bằng, không đâm đụng vào cây cối, đá núi hoặc rơi xuống vực.

Các cảm xạ viên đều cho biết, họ không biết gì khi rơi vào trạng thái đặc biệt này. Có người nghe thấy tiếng gọi như từ cao xanh, có người nhìn thấy không gian đầy màu sắc rõ rệt, thậm chí có người khi nhắm mắt ôm cây cổ thụ thì “nhìn” xuyên thấu cả thân cây, từ gốc lên đến tận ngọn, thậm chí, có người trò chuyện, tâm sự với cây rồi khóc như trẻ con. Lúc tỉnh lại, họ kể rằng cây nói chuyện với họ, cây tâm sự bị con người đốt rừng, chặt phá, hủy hoại thiên nhiên, họ thương cây mà cứ ôm cây khóc.

Nhìn cảnh những học viên cảm xạ rơi vào trạng thái kỳ lạ này, tôi liên tưởng ngay đến hiện tượng “áp vong”. Chả lẽ những cảm xạ viên này bị “ma nhập”?

Thực tế không phải là hiện tượng ma nhập kỳ bí gì cả. Khi các học viên tập bài rung động thư giãn, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái vô thức, tức là phần ý thức tạm thời ngủ yên, phần tiềm thức của bộ não sẽ sống dậy chiếm lấy và chỉ đạo cơ thể, từ suy nghĩ đến hành động. Phần tiềm thức chiếm từ 95% đến 99% bộ não và là thế giới đặc biệt rộng lớn, bí ẩn, mà con người chưa khám phá, giải thích hết được.

Khi đã hiểu được bản chất của tiềm thức, thì có thể hiểu được hiện tượng mà ta vẫn gọi là “áp vong”. Khi tiềm thức hoạt động, thì người đó vẫn là mình, nhưng lại không phải là mình nữa.

Ta tưởng tượng đơn giản thế này: Bộ não con người như chiếc máy quay phim có dung lượng gần như vô hạn, có thể ghi lại tất cả mọi hình ảnh, âm thanh diễn ra quanh mình. Nhưng con người chỉ nhớ được những hình ảnh thực sự ấn tượng, những hình ảnh không nhớ được thì nằm yên trong tiềm thức, giống như các file lưu giữ trong máy tính mà ta không mở ra xem lại bao giờ nên quên lãng.

Khi con người rơi vào trạng thái vô thức, những hình ảnh nằm trong tiềm thức sống dậy, khiến người này nói ra những điều mà bản thân họ cũng không nhớ (chứ không phải chưa từng biết), khiến những người xung quanh ngạc nhiên, nghĩ rằng đó là… “hồn ma”. Chính vì điều này, mà hiện tượng “vong nhập” diễn ra dễ dàng, nhưng việc tìm được mộ liệt sĩ thì chả khác nào mò kim đáy bể.

Tôi đặt câu hỏi, vì sao bình thường con người hiếm khi bị “vong nhập”, nhưng khi đến các “trung tâm áp vong”, thì lại dễ dàng bị “vong nhập”? Bác sĩ Châu giải thích hiện tượng này như sau:

Đất nước ta đã trải qua thời kỳ chiến tranh khốc liệt, con người đã trải qua những thời kỳ quá đau khổ, kèm với đó là những mất mát xương máu quá lớn. Đến nay, dù đã hòa bình, cuộc sống khá hơn, song con người vẫn đau đáu nghĩ về người đã mất, gây nên tâm lý đau khổ, phiền muộn, uất ức trong lòng.

Những người đi tìm mộ đều mang tâm lý phức tạp đó đến các “trung tâm áp vong”. Lúc nhắm mắt ngồi thiền, trong khung cảnh đặc biệt, trong đầu họ gọi tên liệt sĩ, rồi mọi người xung quanh cũng gọi liệt sĩ, họ sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Trạng thái đó có nhiều kiểu, có thể là rơi vào vô thức, thôi miên, hoặc bị ám thị, cũng có thể bộc phát thành tâm thần, hoang tưởng. Khi ở trạng thái này, với các bác sĩ chuyên khoa, thì đích thị là bị tâm thần. Theo bác sĩ Châu, có đến 95% những người áp vong rơi vào trạng thái bị tâm thần hoang tưởng.

Tuy nhiên, bác sĩ Châu cho biết, cũng có những hiện tượng rất lạ, người được “áp vong” không phải rơi vào trạng thái thôi miên, ám thị hay vô thức, mà họ thực sự như người khác hoàn toàn. Dù không có trình độ gì, song tự dưng họ nói được tiếng nước ngoài, viết được chữ nước ngoài, hoặc nói năng khác hẳn, như một người có trình độ rất cao. Nhưng những hiện tượng này là hãn hữu, chiếm phần trăm cực nhỏ. Và hiện tượng này cũng chỉ nên được coi là khả năng tiềm ẩn, đặc biệt của con người, chứ không nên đổ cho ma quỷ, thần thánh, rồi lạc vào trận đồ của mê tín dị đoan.

Theo bác sĩ Châu, việc các trung tâm áp vong mọc lên như nấm sau mưa là rất đáng ngại. Trong lúc này, các nhà khoa học cần vào cuộc, nghiên cứu nghiêm túc về hiện tượng này, để có cách giải đáp rõ ràng, thỏa đáng.

(Theo Giáo dục Việt Nam)

=====================================

Gần đây, trên một số báo mạng người ta thi nhau bái bác hiện tượng ngoại cảm vô tôi vạ. Bạn hãy xem câu này:

Tỷ lệ thành công trong các cuộc “áp vong” lên đến 90%, nhưng tỷ lệ thành công trong tìm mộ thì có lẽ không đến một phần ngàn.

Vậy phải hiểu thế nào ? Như vậy tất cả các một liệt sĩ tìm được từ trước đền nay, đều sai sao?

Rôi bài báo trên mô tả cảm xạ học chứng minh rằng:

Bác sĩ Châu bảo, chỉ cần tập luyện đúng cách, thì con người có thể rơi vào trạng thái đặc biệt, mà cảm xạ gọi là vô thức, phương Tây gọi là thôi miên, ám thị. Khi đó, ý thức con người tạm thời ngủ quên, để tiềm thức trỗi dậy, phát tác ra những khả năng lạ, đặc biệt.

Cứ cho rằng ông Dư Quang Châu đã đúng. Nhưng vậy thì đây là một phương pháp tập luyên của ông Dư Quang Châu dẫn đến hiện tượng gần giống nhập hồn. Nhưng rất tiếc. Những nhà ngoại cảm gọi hồn thì lại chưa hề bắt thân nhân tập theo phương pháp của ông Dư Quang Châu. Hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Ngoại cảm có thể sai, có thể có ngoại cảm giả danh...vv....cần nghiêm túc xem xét các tụ điểm ngoại cảm trá hình ....Nhưng đấy là của ngành hành chính, quản lý xã hội. Nhân danh khoa học kiểu này để bài bác ngoại cảm thì đúng là củ chuối thật.

Bởi vậy, nghiên cứu khoa học cần một phương pháp tư duy, chứ không phải là nạp dữ liệu vào computer

Share this post


Link to post
Share on other sites

=====================================

Cứ cho rằng ông Dư Quang Châu đã đúng. Nhưng vậy thì đây là một phương pháp tập luyên của ông Dư Quang Châu dẫn đến hiện tượng gần giống nhập hồn. Nhưng rất tiếc. Những nhà ngoại cảm gọi hồn thì lại chưa hề bắt thân nhân tập theo phương pháp của ông Dư Quang Châu. Hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Bởi vậy, nghiên cứu khoa học cần một phương pháp tư duy, chứ không phải là nạp dữ liệu vào computer

Bác Thiên Sứ đã có lý khi phát biểu lời bình này! Có những vấn đề đặt ra người đọc đều biết và hiểu nhưng để có một tư duy chuẩn xác phản biện lại các kiểu nhân danh khoa hoc chỉ có Bác! Thật khâm phục!

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thực hư chuyện đoàn tìm mộ gặp “ma” ở Trường Sơn!

Gió từng hồi rít lên làm các ngọn cây nghiêng ngả. Nửa đêm, bỗng dưng ông B. bật nhỏm dậy nói chuyện to tướng với một… liệt sĩ. Ông nhắc liệt sĩ đi đi, đừng làm mọi người sợ. Bảo liệt sĩ đi rồi, ông B. kể, ông vừa nhìn thấy đồng đội đứng gốc cây cạnh hố bom nhìn ông cười.

Đoàn tìm mộ ở Đa Krông (Quảng Trị) chia làm hai phương pháp tìm kiếm. Nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài chỉ nhận tìm một liệt sĩ mà chị đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Nhà ngoại cảm này làm việc khá thận trọng. Chị nắm rất rõ lý lịch của người đã mất, thuộc đơn vị nào, đóng quân, chiến đấu và hy sinh ở đâu, hy sinh giờ nào, hy sinh trong hoàn cảnh nào… Sau khi có đầy đầy đủ thông tin mà việc tìm kiếm vẫn không có kết quả, chị mới sử dụng khả năng đặc biệt của mình để tìm kiếm. Posted Image

Nhà ngoại cảm Hoàng Thị Thiêm đang bắt "ma"!

Riêng chị em “nhà ngoại cảm” Hoàng Thị Thiêm thì không cần bất cứ thông tin gì, chỉ cần đến địa điểm, gọi tên liệt sĩ, hễ vong nhập là tiến hành tìm mộ. Theo Thiêm, nếu vong nhập, vong sẽ chỉ chỗ nằm, đào lên, ắt sẽ thấy xương cốt. Việc tìm mộ nghe có vẻ đơn giản quá, nên hai chị em Thiêm và Thuy rất tự tin.

Có mặt ở quả đồi nơi diễn ra trận chiến ác liệt, cựu binh Nguyễn Văn B. của Sư đoàn X. rưng rưng nhớ lại cảnh quân đội Mỹ - Ngụy dội bom, nã pháo trúng bệnh viện dã chiến, khiến hàng chục người tan xác, bị chôn vùi. Các chiến sĩ giành giật từng tấc đất để bảo vệ anh em thương binh đang chờ chuyển xuống tuyến dưới cũng trúng bom vùi xác dưới lòng đất. Hàng trăm hố bom nham nhở khắp quả đồi vẫn còn đó như chứng tích của sự khốc liệt. Nhìn những hố bom cày xới từng mét đất, đoàn tìm mộ chúng tôi rưng rưng xúc động.

Posted Image

Posted Image

Thật đau lòng khi không vái liệt sĩ, mà lại vái... tổ mối

Cựu binh Nguyễn Văn B. đã cùng nhiều gia đình, đồng đội vào khu vực này vài lần tìm kiếm hài cốt, song không có kết quả. Ông và các gia đình chỉ còn biết trông mong vào khả năng của các nhà ngoại cảm.

Đêm ấy, chúng tôi dựng trại ngủ ngay trên ngọn đồi trên dãy Trường Sơn. Gió từng hồi rít lên làm các ngọn cây nghiêng ngả. Nửa đêm, bỗng dưng ông B. bật nhỏm dậy nói chuyện to tướng với một… liệt sĩ. Ông nhắc liệt sĩ đi đi, đừng làm mọi người sợ. Bảo liệt sĩ đi rồi, ông B. kể, ông vừa nhìn thấy đồng đội đứng gốc cây cạnh hố bom nhìn ông cười. Ông còn trấn an mọi người rằng, liệt sĩ này là đồng đội, là bạn thân của ông, tính nết hiền lành lắm, nên không ai phải sợ.

Posted Image

Nghe ông B. kể thế, chị Thiêm cũng chen vào: “Suốt từ chiều tôi nhìn thấy rất nhiều vong, nhưng mọi người mới đến còn mệt, nên tôi chưa kể, sợ mọi người lo lắng. Tình hình vong lên nhiều thế này, ngày mai áp vong sẽ dễ lắm”.

Nghe ông B. và chị Thiêm kể thế, ai cũng sợ xanh mắt. Có người sợ quá không ngủ được cứ khóc thút thít, nhảy vào giữa đám đông ngồi. Riêng tôi căng mắt nhìn ngó xung quanh, song chả thấy vong đâu. Từ bé tôi đã không sợ bóng đêm, rất mong được nhìn thấy ma, nên rủ một đồng nghiệp dạo vòng quanh đồi giữa đêm khuya, hy vọng được diện kiến ma một lần. Tuy nhiên, tôi và anh bạn đồng nghiệp chẳng thấy cảm giác gì ngoài sự thanh bình của núi rừng Trường Sơn giữa đêm trăng sáng.

Posted Imagel

Bốc đất mà tưởng là xương.

Sáng hôm sau, nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài đi theo hướng khác tìm một liệt sĩ theo kế hoạch từ trước, chị em Thiêm tìm hài cốt ở ngay hố bom cạnh chỗ chúng tôi dựng trại. Tôi quyết định theo đoàn hài cốt của Hoàng Thị Thiêm, vì chị Thiêm phụ trách tìm nhiều liệt sĩ và phương pháp tìm của chị lúc đó rất mới mẻ.

Khi mặt trời lấp ló sau dãy núi phía Đông, rọi những tia nắng ấm áp qua những kẽ lá, đoàn tìm mộ tập trung quanh hố bom làm các thủ tục cần thiết. Hương hoa bày ra đất, khói nhang nghi ngút báo cáo thần linh, thổ địa và mời hương hồn các liệt sĩ về.

Posted Image

Tổ mối nhưng nhà ngoại cảm khẳng định là xương sọ.

Chị Thiêm và Thuy yêu cầu mọi người ngồi xuống cạnh hố bom, nhắm mắt, tĩnh tâm, hướng suy nghĩ về các liệt sĩ. Hai chị em Thiêm đến trước mặt từng người gọi tên các liệt sĩ. Chị luôn miệng gọi: “Bác K. à, bác về rồi, sao không lên tiếng. Bác C. đấy phải không, sao bác không nhập vào để trò chuyện?”. Chị Thiêm và Thuy liên tục gọi, song chẳng thấy vong nhập vào ai.

Nghỉ ngơi một lát, chị Thiêm đến cạnh bác G. nói chuyện: “Bác Q. đấy à, bác có khỏe không? Sao bác không nói gì, bác phải lên tiếng đi chứ, mọi người đều mong mỏi bác. Bác chết thảm lắm phải không? Mấy chục năm không về, bác tủi thân lắm nhỉ? Bác cứ khóc đi cho nhẹ lòng, rồi chỉ cháu chỗ bác nằm, để cháu đưa bác về cho đỡ lạnh...”.

Posted Image

Nhà báo Đào Thanh Tuy và một tổ mối cùng đất đen, song lại được coi như hài cốt liệt sĩ.

Chị Thiêm cứ nói, còn bác G. cứ khóc rưng rức. Thuy trò chuyện với chị L., con gái của liệt sĩ, và chị L. cũng khóc như mưa. Tuy nhiên, hai người khóc một lúc thì dừng lại. Khi bác G. tỉnh, tôi hỏi bác thấy thế nào, bác bảo chị Thiêm nhắc đến bác Q., làm bác xúc động quá không kìm được nước mắt, chứ không phải vong nhập.

Bình thường, khi đến cơ sở của chị Thiêm, vong nhập rất dễ dàng, song buổi sáng hôm đó, chị em Thiêm chạy toát mồ hôi, gọi mỏi cả miệng, mà vong chẳng chịu về. Cũng có thể, trong cảnh rừng núi thanh bình, không gian thoáng đãng, vong khó nhập hơn.

Posted Image

Một ngày đào được 8 bộ hài cốt, nhưng không có mẩu xương nào.

Đang lúc không biết bấu víu vào đâu, thì chị Cao Thị H., người của trung tâm tổ chức cuộc tìm mộ rú lên một tiếng rồi lăn ra đất. Ngay lập tức, chị Thiêm và Thuy chạy đến đỡ. Chị H. nói rõ to: “Tao là Trần Văn D. đây!”. Nghe vậy, một chị là em của liệt sĩ chạy ngay đến ôm chị H. khóc lóc.

Chị Thiêm chỉ hỏi dăm ba câu, “vong” nhập chị H. liền tả vanh vách các liệt sĩ chết thế nào, nằm ở đâu, rồi chỉ lần lượt nơi các liệt sĩ, các đồng đội của liệt sĩ D. nằm. Khỏi phải nói, mọi người vui mừng, xúc động như thế nào. Nhưng khi đó, tôi rất nghi ngờ, bởi vì, người nhà của các liệt sĩ thì chẳng bị vong nhập, mà vong lại nhập vào người của trung tâm tìm mộ!

Khi chị H. chỉ chỗ có hài cốt, đoàn tìm mộ tiến hành khai quật ngay. Cô Thuy chỉ lấy chiếc bay gạt lớp đất mỏng đã reo lên: “Đây rồi, đầu lâu liệt sĩ đây rồi, vẫn còn trắng tinh”.

Theo Phạm Đặng Nguyệt Diễm

VTC News

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thực hư chuyện đoàn tìm mộ gặp “ma” ở Trường Sơn!

Gió từng hồi rít lên làm các ngọn cây nghiêng ngả. Nửa đêm, bỗng dưng ông B. bật nhỏm dậy nói chuyện to tướng với một… liệt sĩ. Ông nhắc liệt sĩ đi đi, đừng làm mọi người sợ. Bảo liệt sĩ đi rồi, ông B. kể, ông vừa nhìn thấy đồng đội đứng gốc cây cạnh hố bom nhìn ông cười.

Đoàn tìm mộ ở Đa Krông (Quảng Trị) chia làm hai phương pháp tìm kiếm. Nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài chỉ nhận tìm một liệt sĩ mà chị đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Nhà ngoại cảm này làm việc khá thận trọng. Chị nắm rất rõ lý lịch của người đã mất, thuộc đơn vị nào, đóng quân, chiến đấu và hy sinh ở đâu, hy sinh giờ nào, hy sinh trong hoàn cảnh nào… Sau khi có đầy đầy đủ thông tin mà việc tìm kiếm vẫn không có kết quả, chị mới sử dụng khả năng đặc biệt của mình để tìm kiếm. Posted Image

Nhà ngoại cảm Hoàng Thị Thiêm đang bắt "ma"!

Riêng chị em “nhà ngoại cảm” Hoàng Thị Thiêm thì không cần bất cứ thông tin gì, chỉ cần đến địa điểm, gọi tên liệt sĩ, hễ vong nhập là tiến hành tìm mộ. Theo Thiêm, nếu vong nhập, vong sẽ chỉ chỗ nằm, đào lên, ắt sẽ thấy xương cốt. Việc tìm mộ nghe có vẻ đơn giản quá, nên hai chị em Thiêm và Thuy rất tự tin.

Có mặt ở quả đồi nơi diễn ra trận chiến ác liệt, cựu binh Nguyễn Văn B. của Sư đoàn X. rưng rưng nhớ lại cảnh quân đội Mỹ - Ngụy dội bom, nã pháo trúng bệnh viện dã chiến, khiến hàng chục người tan xác, bị chôn vùi. Các chiến sĩ giành giật từng tấc đất để bảo vệ anh em thương binh đang chờ chuyển xuống tuyến dưới cũng trúng bom vùi xác dưới lòng đất. Hàng trăm hố bom nham nhở khắp quả đồi vẫn còn đó như chứng tích của sự khốc liệt. Nhìn những hố bom cày xới từng mét đất, đoàn tìm mộ chúng tôi rưng rưng xúc động.

Posted Image

Posted Image

Thật đau lòng khi không vái liệt sĩ, mà lại vái... tổ mối

Cựu binh Nguyễn Văn B. đã cùng nhiều gia đình, đồng đội vào khu vực này vài lần tìm kiếm hài cốt, song không có kết quả. Ông và các gia đình chỉ còn biết trông mong vào khả năng của các nhà ngoại cảm.

Đêm ấy, chúng tôi dựng trại ngủ ngay trên ngọn đồi trên dãy Trường Sơn. Gió từng hồi rít lên làm các ngọn cây nghiêng ngả. Nửa đêm, bỗng dưng ông B. bật nhỏm dậy nói chuyện to tướng với một… liệt sĩ. Ông nhắc liệt sĩ đi đi, đừng làm mọi người sợ. Bảo liệt sĩ đi rồi, ông B. kể, ông vừa nhìn thấy đồng đội đứng gốc cây cạnh hố bom nhìn ông cười. Ông còn trấn an mọi người rằng, liệt sĩ này là đồng đội, là bạn thân của ông, tính nết hiền lành lắm, nên không ai phải sợ.

Posted Image

Nghe ông B. kể thế, chị Thiêm cũng chen vào: “Suốt từ chiều tôi nhìn thấy rất nhiều vong, nhưng mọi người mới đến còn mệt, nên tôi chưa kể, sợ mọi người lo lắng. Tình hình vong lên nhiều thế này, ngày mai áp vong sẽ dễ lắm”.

Nghe ông B. và chị Thiêm kể thế, ai cũng sợ xanh mắt. Có người sợ quá không ngủ được cứ khóc thút thít, nhảy vào giữa đám đông ngồi. Riêng tôi căng mắt nhìn ngó xung quanh, song chả thấy vong đâu. Từ bé tôi đã không sợ bóng đêm, rất mong được nhìn thấy ma, nên rủ một đồng nghiệp dạo vòng quanh đồi giữa đêm khuya, hy vọng được diện kiến ma một lần. Tuy nhiên, tôi và anh bạn đồng nghiệp chẳng thấy cảm giác gì ngoài sự thanh bình của núi rừng Trường Sơn giữa đêm trăng sáng.

Posted Imagel

Bốc đất mà tưởng là xương.

Sáng hôm sau, nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài đi theo hướng khác tìm một liệt sĩ theo kế hoạch từ trước, chị em Thiêm tìm hài cốt ở ngay hố bom cạnh chỗ chúng tôi dựng trại. Tôi quyết định theo đoàn hài cốt của Hoàng Thị Thiêm, vì chị Thiêm phụ trách tìm nhiều liệt sĩ và phương pháp tìm của chị lúc đó rất mới mẻ.

Khi mặt trời lấp ló sau dãy núi phía Đông, rọi những tia nắng ấm áp qua những kẽ lá, đoàn tìm mộ tập trung quanh hố bom làm các thủ tục cần thiết. Hương hoa bày ra đất, khói nhang nghi ngút báo cáo thần linh, thổ địa và mời hương hồn các liệt sĩ về.

Posted Image

Tổ mối nhưng nhà ngoại cảm khẳng định là xương sọ.

Chị Thiêm và Thuy yêu cầu mọi người ngồi xuống cạnh hố bom, nhắm mắt, tĩnh tâm, hướng suy nghĩ về các liệt sĩ. Hai chị em Thiêm đến trước mặt từng người gọi tên các liệt sĩ. Chị luôn miệng gọi: “Bác K. à, bác về rồi, sao không lên tiếng. Bác C. đấy phải không, sao bác không nhập vào để trò chuyện?”. Chị Thiêm và Thuy liên tục gọi, song chẳng thấy vong nhập vào ai.

Nghỉ ngơi một lát, chị Thiêm đến cạnh bác G. nói chuyện: “Bác Q. đấy à, bác có khỏe không? Sao bác không nói gì, bác phải lên tiếng đi chứ, mọi người đều mong mỏi bác. Bác chết thảm lắm phải không? Mấy chục năm không về, bác tủi thân lắm nhỉ? Bác cứ khóc đi cho nhẹ lòng, rồi chỉ cháu chỗ bác nằm, để cháu đưa bác về cho đỡ lạnh...”.

Posted Image

Nhà báo Đào Thanh Tuy và một tổ mối cùng đất đen, song lại được coi như hài cốt liệt sĩ.

Chị Thiêm cứ nói, còn bác G. cứ khóc rưng rức. Thuy trò chuyện với chị L., con gái của liệt sĩ, và chị L. cũng khóc như mưa. Tuy nhiên, hai người khóc một lúc thì dừng lại. Khi bác G. tỉnh, tôi hỏi bác thấy thế nào, bác bảo chị Thiêm nhắc đến bác Q., làm bác xúc động quá không kìm được nước mắt, chứ không phải vong nhập.

Bình thường, khi đến cơ sở của chị Thiêm, vong nhập rất dễ dàng, song buổi sáng hôm đó, chị em Thiêm chạy toát mồ hôi, gọi mỏi cả miệng, mà vong chẳng chịu về. Cũng có thể, trong cảnh rừng núi thanh bình, không gian thoáng đãng, vong khó nhập hơn.

Posted Image

Một ngày đào được 8 bộ hài cốt, nhưng không có mẩu xương nào.

Đang lúc không biết bấu víu vào đâu, thì chị Cao Thị H., người của trung tâm tổ chức cuộc tìm mộ rú lên một tiếng rồi lăn ra đất. Ngay lập tức, chị Thiêm và Thuy chạy đến đỡ. Chị H. nói rõ to: “Tao là Trần Văn D. đây!”. Nghe vậy, một chị là em của liệt sĩ chạy ngay đến ôm chị H. khóc lóc.

Chị Thiêm chỉ hỏi dăm ba câu, “vong” nhập chị H. liền tả vanh vách các liệt sĩ chết thế nào, nằm ở đâu, rồi chỉ lần lượt nơi các liệt sĩ, các đồng đội của liệt sĩ D. nằm. Khỏi phải nói, mọi người vui mừng, xúc động như thế nào. Nhưng khi đó, tôi rất nghi ngờ, bởi vì, người nhà của các liệt sĩ thì chẳng bị vong nhập, mà vong lại nhập vào người của trung tâm tìm mộ!

Khi chị H. chỉ chỗ có hài cốt, đoàn tìm mộ tiến hành khai quật ngay. Cô Thuy chỉ lấy chiếc bay gạt lớp đất mỏng đã reo lên: “Đây rồi, đầu lâu liệt sĩ đây rồi, vẫn còn trắng tinh”.

Theo Phạm Đặng Nguyệt Diễm

VTC News

Haizzzzzz.........Lại một bài đánh đấm loạn xị ngậu đây.

Hiện tượng “áp vong”: “Hồn nhập” hay ám thị?

Theo bác sĩ Châu, có đến 95% những người áp vong rơi vào trạng thái bị tâm thần hoang tưởng.

Nở rộ… “trung tâm áp vong”

Có thể nói, trong mấy năm trở lại đây, các trung tâm “áp vong” lợi dụng tìm mộ liệt sĩ, mọc lên như nấm sau mưa ở miền Bắc. Nơi đầu tiên thực hiện việc “áp vong” là Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (Liên hiệp UIA). Liên hiệp UIA được phép nghiên cứu hiện tượng này để áp dụng vào công tác tìm mộ liệt sĩ.

Sự việc “áp vong” ở Việt Nam mới diễn ra mới khoảng 3-4 năm nay mà thôi. Câu chuyện có lẽ bắt đầu từ cô gái tên H., ở Hà Nội. Cô gái này thường có biểu hiện lạ, không rõ bị tâm thần hay “ma nhập”. Cứ mỗi khi bàn chuyện lấy chồng, thì “con ma” lại “nhập” vào cô ta hành hạ, không cho cô này lấy chồng. Theo gia đình H., “con ma” này đã “yêu” cô, không muốn cho cô lấy chồng.

Posted Image

Cô gái bị "ma nhập" không cho đi lấy chồng

Mỗi lần bị “ma nhập”, gia đình lại đưa cô đến Liên hiệp UIA để các nhà ngoại cảm tìm cách “đuổi ma” ra khỏi cơ thể cô gái. Không rõ khả năng của các nhà ngoại cảm thế nào, mà sau một hồi thuyết phục, “con ma” cũng rời khỏi cơ thể H., đưa cô trở lại trạng thái bình thường.

Đã có vài lần tôi chứng kiến việc “đuổi ma” ra khỏi cơ thể cô gái này và tôi cũng chẳng rõ đây là hiện tượng “ma nhập” hay hiện tượng “tâm thần hẹn giờ”.

Không hiểu có phải sau cuộc nghiên cứu “ma nhập”, “ma hành” cô gái tên H. hay không, mà sau đó một thời gian, Liên hiệp UIA tiến hành nghiên cứu về hiện tượng “áp vong”. Ông Vũ Thế Khanh lập cả đề tài khoa học lớn để nghiên cứu về hiện tượng này.

Các nhà khoa học, các nhà ngoại cảm thậm chí đã nắm được bí quyết để “triệu vong”, mời “linh hồn” người chết từ âm ti địa ngục về nhập vào người sống để trò chuyện, giao lưu, tìm mộ.

Tỷ lệ thành công trong các cuộc “áp vong” lên đến 90%, nhưng tỷ lệ thành công trong tìm mộ thì có lẽ không đến một phần ngàn. Vẫn còn nhiều bí ẩn cần tiếp tục nghiên cứu về hiện tượng này.

Tuy nhiên, kể từ ngày Liên hiệp UIA thử nghiệm phương áp “áp vong” tìm mộ, thì các “trung tâm áp vong” mọc lên khắp nơi. Đầu tiên là trung tâm của “người ba mắt” Hoàng Thị Thiêm ở Lương Sơn, Hòa Bình.

Chị Thiêm vốn có khả năng đặc biệt, bịt mắt mà vẫn đi xe máy, đọc sách được. Khả năng nhìn bằng trán, mũi, thái dương của chị Thiêm thì không có gì phải bàn cãi, vì đã được các nhà khoa học thực nghiệm nghiêm túc. Từ khi có khả năng đặc biệt, chị đã được các nhà khoa học ở Liên hiệp UIA đào tạo phát triển thêm năng lực, rồi chị biến thành nhà ngoại cảm, có khả năng “áp vong”.

Tuy nhiên, làm việc ở UIA một thời gian, chị tự lập “trung tâm áp vong” tại nhà mình ở Lương Sơn (Hòa Bình) và làm rất nhiều trò mê tín dị đoan quái đản, gây dư luận không tốt.

Posted Image

Hoàng Thị Thiêm đang áp vong

Hoàng Thị Thiêm đang áp vong

Chẳng hiểu lý do vì sao, mà trong 1-2 năm trở lại đây, các “trung tâm áp vong” mọc lên như nấm sau mưa. Hầu như tỉnh nào ở miền Bắc cũng có một vài “trung tâm áp vong”, riêng Hà Nội có đến cả chục trung tâm.

Các “trung tâm áp vong” đều sặc mùi làm ăn, kiếm tiền, chứ chẳng còn ý nghĩa nhân văn là tìm mộ liệt sĩ nữa. Nhiều “trung tâm áp vong” mới mọc lên còn cho chân gỗ đi quảng cáo đến từng gia đình cứ như thể đi phát tờ rơi quảng cáo biểu diễn văn nghệ.

Mỗi gia đình đến “áp vong” họ thường thu ít thì 500 ngàn, nhiều đến bạc triệu. Nhiều nơi quảng cáo tùy tâm, hoặc không thu tiền, nhưng nếu các gia đình không đặt lễ lên bàn thờ số tiền mặc định ngầm, thì đừng hòng có chuyện “vong” nhập vào được.

Sự thực về “vong” nhập

Theo bác sĩ Dư Quang Châu, nhà cảm xạ học hàng đầu Việt Nam, hiện tượng các “trung tâm áp vong” đua nhau mọc lên, không có sự quản lý là rất nguy hiểm. Việc “áp vong” không có mục đích rõ ràng, không vì lý tưởng cao cả, sẽ biến người bình thường thành người tâm thần, hoang tưởng, ảnh hưởng lớn đến tâm lý xã hội.

Bác sĩ Dư Quang Châu là người đầu tiên đưa môn cảm xạ học vào Việt Nam và phổ biến môn học này khắp cả nước, nên ông hiểu rất rõ hiện tượng gọi là “áp vong” này. Để giúp tôi hiểu về hiện tượng gọi là “áp vong”, bác sĩ Châu đã mời tôi tham dự một buổi dã ngoại của các cảm xạ viên.

Bác sĩ Châu bảo, chỉ cần tập luyện đúng cách, thì con người có thể rơi vào trạng thái đặc biệt, mà cảm xạ gọi là vô thức, phương Tây gọi là thôi miên, ám thị. Khi đó, ý thức con người tạm thời ngủ quên, để tiềm thức trỗi dậy, phát tác ra những khả năng lạ, đặc biệt.

Posted Image

BS Dư Quang Châu.

Trong buổi tham gia dã ngoại với các học viên cảm xạ, tôi đã rất ngạc nhiên rồi sáng tỏ được nhiều điều. Khi tập trung tư tưởng, hoặc tập bài rung động thư giãn, nhiều cảm xạ viên tự dưng mất hết ý thức. Người cứ đứng một chỗ rung lắc toàn thân, người múa may lảo đảo như say rượu, người rũ rượi như bị tâm thần, “ma nhập”, người chạy nhảy lung tung, thậm chí cắm đầu trồng cây chuối rất giỏi, dù lúc tỉnh táo họ không làm được. Tất cả các học viên đều nhắm mắt khi rơi vào trạng thái này, song họ đi lại, chạy nhảy trong rừng cứ như chỗ bãi bằng, không đâm đụng vào cây cối, đá núi hoặc rơi xuống vực.

Các cảm xạ viên đều cho biết, họ không biết gì khi rơi vào trạng thái đặc biệt này. Có người nghe thấy tiếng gọi như từ cao xanh, có người nhìn thấy không gian đầy màu sắc rõ rệt, thậm chí có người khi nhắm mắt ôm cây cổ thụ thì “nhìn” xuyên thấu cả thân cây, từ gốc lên đến tận ngọn, thậm chí, có người trò chuyện, tâm sự với cây rồi khóc như trẻ con. Lúc tỉnh lại, họ kể rằng cây nói chuyện với họ, cây tâm sự bị con người đốt rừng, chặt phá, hủy hoại thiên nhiên, họ thương cây mà cứ ôm cây khóc.

Nhìn cảnh những học viên cảm xạ rơi vào trạng thái kỳ lạ này, tôi liên tưởng ngay đến hiện tượng “áp vong”. Chả lẽ những cảm xạ viên này bị “ma nhập”?

Thực tế không phải là hiện tượng ma nhập kỳ bí gì cả. Khi các học viên tập bài rung động thư giãn, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái vô thức, tức là phần ý thức tạm thời ngủ yên, phần tiềm thức của bộ não sẽ sống dậy chiếm lấy và chỉ đạo cơ thể, từ suy nghĩ đến hành động. Phần tiềm thức chiếm từ 95% đến 99% bộ não và là thế giới đặc biệt rộng lớn, bí ẩn, mà con người chưa khám phá, giải thích hết được.

Khi đã hiểu được bản chất của tiềm thức, thì có thể hiểu được hiện tượng mà ta vẫn gọi là “áp vong”. Khi tiềm thức hoạt động, thì người đó vẫn là mình, nhưng lại không phải là mình nữa.

Ta tưởng tượng đơn giản thế này: Bộ não con người như chiếc máy quay phim có dung lượng gần như vô hạn, có thể ghi lại tất cả mọi hình ảnh, âm thanh diễn ra quanh mình. Nhưng con người chỉ nhớ được những hình ảnh thực sự ấn tượng, những hình ảnh không nhớ được thì nằm yên trong tiềm thức, giống như các file lưu giữ trong máy tính mà ta không mở ra xem lại bao giờ nên quên lãng.

Khi con người rơi vào trạng thái vô thức, những hình ảnh nằm trong tiềm thức sống dậy, khiến người này nói ra những điều mà bản thân họ cũng không nhớ (chứ không phải chưa từng biết), khiến những người xung quanh ngạc nhiên, nghĩ rằng đó là… “hồn ma”. Chính vì điều này, mà hiện tượng “vong nhập” diễn ra dễ dàng, nhưng việc tìm được mộ liệt sĩ thì chả khác nào mò kim đáy bể.

Tôi đặt câu hỏi, vì sao bình thường con người hiếm khi bị “vong nhập”, nhưng khi đến các “trung tâm áp vong”, thì lại dễ dàng bị “vong nhập”? Bác sĩ Châu giải thích hiện tượng này như sau:

Đất nước ta đã trải qua thời kỳ chiến tranh khốc liệt, con người đã trải qua những thời kỳ quá đau khổ, kèm với đó là những mất mát xương máu quá lớn. Đến nay, dù đã hòa bình, cuộc sống khá hơn, song con người vẫn đau đáu nghĩ về người đã mất, gây nên tâm lý đau khổ, phiền muộn, uất ức trong lòng.

Những người đi tìm mộ đều mang tâm lý phức tạp đó đến các “trung tâm áp vong”. Lúc nhắm mắt ngồi thiền, trong khung cảnh đặc biệt, trong đầu họ gọi tên liệt sĩ, rồi mọi người xung quanh cũng gọi liệt sĩ, họ sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Trạng thái đó có nhiều kiểu, có thể là rơi vào vô thức, thôi miên, hoặc bị ám thị, cũng có thể bộc phát thành tâm thần, hoang tưởng. Khi ở trạng thái này, với các bác sĩ chuyên khoa, thì đích thị là bị tâm thần. Theo bác sĩ Châu, có đến 95% những người áp vong rơi vào trạng thái bị tâm thần hoang tưởng.

Tuy nhiên, bác sĩ Châu cho biết, cũng có những hiện tượng rất lạ, người được “áp vong” không phải rơi vào trạng thái thôi miên, ám thị hay vô thức, mà họ thực sự như người khác hoàn toàn. Dù không có trình độ gì, song tự dưng họ nói được tiếng nước ngoài, viết được chữ nước ngoài, hoặc nói năng khác hẳn, như một người có trình độ rất cao. Nhưng những hiện tượng này là hãn hữu, chiếm phần trăm cực nhỏ. Và hiện tượng này cũng chỉ nên được coi là khả năng tiềm ẩn, đặc biệt của con người, chứ không nên đổ cho ma quỷ, thần thánh, rồi lạc vào trận đồ của mê tín dị đoan.

Theo bác sĩ Châu, việc các trung tâm áp vong mọc lên như nấm sau mưa là rất đáng ngại. Trong lúc này, các nhà khoa học cần vào cuộc, nghiên cứu nghiêm túc về hiện tượng này, để có cách giải đáp rõ ràng, thỏa đáng.

(Theo Giáo dục Việt Nam)

ông Dư Quang Châu này làm PR kém quá.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay