HoàiChâu

Vài Vần Lượm Được Của Hoàichâu

137 bài viết trong chủ đề này

NHỚ!Một năm sắp đã trôi qua.

Chị tôi lâu lắm chẳng lại nhà.

quán thơ vắng lạnh lòng lữ khách.

Người cũ đâu rồi hay đã xa?

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lâu quá ko vào trang thơ này, nay nghiệm đọc thấy mình như trẻ lại!!!Posted Image

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lâu quá ko vào trang thơ này, nay nghiệm đọc thấy mình như trẻ lại!!!Posted Image

Chủ nhân đi vắng mà đại tẩu, đại tẩu trẻ lại mấy chục tuổi vậy ta Posted Image
1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lâu quá ko vào trang thơ này, nay nghiệm đọc thấy mình như trẻ lại!!!Posted Image

Hi, chị wild, khoẻ ha chị, HC quên số để vô diễn đàn, :P nên không vô được, cám ơn chị ghé vào xem lại bài của HC nha Posted Image

Share this post


Link to post
Share on other sites

NHỚ!Một năm sắp đã trôi qua.

Chị tôi lâu lắm chẳng lại nhà.

quán thơ vắng lạnh lòng lữ khách.

Người cũ đâu rồi hay đã xa?

wow, một năm trang nầy rồi đó lẹ quá thời gian

cám ơn Tuý Lão Nhớ mà réo HC vô để HC đền lại cho Túy Lão bù cho cái chữ Nhớ nghe hihihi

chúc vui Túy Lão

Share this post


Link to post
Share on other sites

wow, một năm trang nầy rồi đó lẹ quá thời gian

cám ơn Tuý Lão Nhớ mà réo HC vô để HC đền lại cho Túy Lão bù cho cái chữ Nhớ nghe hihihi

chúc vui Túy Lão

Trước khi đi làm đền cho TúY Lão nghe, và cho NTPT coi " ThƠ " nữa hén :)

chúc vui nhiều Túy Lão và ntpt

Nhắp chén quỳnh tương điệu bát âm

Nhạc trăm dòng réo mãi trong tâm

Chia nhau nữa mãnh trời thương nhớ

Nữa chén quỳnh tương lệ khóc thầm

Thương nhớ người đi trong tuyết giá

Cho lòng ta lạnh đến trăm năm

Đông nay trở lại thèm Chung rượu

Rượu của ngày xưa dưới nguyệt cầm

HC

3 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chị Hoài Châu,

Vui với cuộc sống để vượt qua khó khăn. Thơ chị buồn quá

Posted Image

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chị Hoài Châu,

Vui với cuộc sống để vượt qua khó khăn. Thơ chị buồn quá

Posted Image

HC cám ơn Lệnh Hồ Xung đa' ghé ngang cho dùm một lời khuyên, và còn khen thơ nữa, Hc đem những vần củ lên cho có ý, vì ba tháng nay HC kiếm không ra một câu vần nào cho ra hồn cả :)

HC cũng đang cố gắng như Lệnh Hồ Xung khuyên, vui để sống, lấy nụ cười để che đúng phải không ? nhưng làm như thế thÌ đau tim quá đi, ráng không biết được cho đến baogiờ đây.

Tôi sống với ba phần tư bộ não

Dể quên đời vô ảo mộng trăng sao

Tôi cứ nhớ một phần đời đã mất

Biết yêu người và biết đếm thời gian

Nay tôi sống với linh hồn vơi nữa

Còn lại gì trong nữa để cho nhau

Linh hồn buồn, thể xát cũng hư hao

Nghe uất ức tại sao đời giử lại

Tôi không trách, vì đời tôi là thế

Buồn cho người phải vướng mãi oan kiên

Mây gió ơi ta đứng đợi đi cùng

Mong thoát cảnh ngiệp đời, chân đã mõi

HC

Tôi có là tôi đâu hả anh

Là mây là gió quá mỏng manh

Là sông ra biển không bến đợi

Là giọt lệ nồng với nắng hanh

Anh nếu là anh thôi vấn vương

Thôi đừng nói nữa chữ yêu thương

Thôi đừng xé mãnh tim tôi nữa

Anh hảy quay về quên nhớ mong

Có một điều gì thoáng bay ngang

Cho hồn tôi lại thấy bâng khuâng

Ánh mắt ai buồn cho hoang tưởng

Hiểu được nhau rồi bổng hoang mang

HC

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

NHỚ CHỊ THƠ

Hai năm trời sắp qua rồi đấy nhỉ?

Lần trước đèn giở đọc lại trang thơ,

Chị của tôi hiện ở đâu bây giờ ?

Bên sông Saint hay về nơi đất Mẹ?

Xuân đã qua nhưng tâm hồn còn vẫn trẻ,

Chị hôm nay và thơ của mai sau.

Cũng chẳng duyên nên chẳng nhìn được nhau,

Đã xa cách thêm một lần xa cách.

Không thời gian sao thật là đáng trách,

Chẳng gặp lại người buồn lắm thơ ơi!

HN: 25-04-2013- TL

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hai năm rồi sao ? ui da thời gian qua lẹ quá, Hc còn nợ với đời nên còn loay quay bực mình vì lẩn thẩn hay quên, già rồi nên cũng chẢng trách mình đâu, cũng mong người đừng trách thì vui rồi hein :)

Cám ơn Túy Lão có lòng khi thấy vắng Hoài châu, mong cho Tuý Lão vui và khoẻ để Hc còn xin hỏi coi dùm khoảng cuối đời có đượC yên và vui hay vẫn mãi cứ buồn nghe.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Đôi khi có những chuyện mà người ta không thể nói với ai, kể cho sông nghe để đem nỗi buồn theo ra biển, cuộn những muộn phiền đang đầy chất ngất trong ta ; Bảo là cười thì không, bảo là khóc thì cũng sai, vì cười mà sao ra nước mắt, còn khóc thì nước mắt chẳng rơi mà chỉ ra những giọng điên ú ớ ; Muốn bỏ đời mà đi thử coi cái đau khi cắc đứt những gân máu của mình có đau bằng trái tim đang khóc hay không, nhưng cái lý bảo rằng chỉ có những kẻ điên mới bỏ cuộc đời vì tình, còn tỉnh thì hảy đứng dậy mà chống lại cơn bảo của cuộc đời, có thua cũng vẫn còn cao ngạo.

Khi kể chuyện tình của mình, là khi còn đang hạnh phúc, chưa biết cái đau của tình vơi, hôm nay kể chuyện trái tim bịnh hoạn biết rồi trái đắng của tình yêu ; bao lâu nay hảnh diện vì mình được yêu và biết yêu, ngở rằng sẽ mãi mãi một đời cho trọn vẹn cuộc tình say, tất cả những niềm tin và yêu thương trao hết cho người không đo đắng, nhưng bổng nhiên hình như có gì là tan vỡ, quýnh hoáng nghi ngờ và sợ hải, quýnh quáng vì nghỉ không có ai có thể vào làm kẻ thứ ba, nghi ngờ vì thời qua bao năm sẽ là nền tản vững chắc cho cuộc tình, và sợ hải vì mình sẽ mất trái tim bởi người mình yêu thương nhất bức nó đi, tim không còn, thì đi có gì đâu để buồn, nhưng tiếng vọng cuộc đời làm cho tim chết dần mòn nên sợ hải.

Lên tiếng cầu cứu nhưng chẳng có một lời, hỏi sông sông vọng lại mĩm cười ngạo bán, hỏi gió gió chỉ bảo tại thời gian, Hỏi lại chính mình thì cũng chỉ có ta ; một lời như vang vọng đâu đây « Coi chừng mắc vào tròng thì chẳng có gở ra » trái tim nghe lo lắng nhưng còn hy vọng ở tình yêu, nên có trả lời là vì bản tánh ngạo mạn và kiêu hảnh không bao giờ chấp nhận vô bẩy tình, vì tình đó là trái tim của chính nó, có gì chỉ cần gở nụ tình ra thì xong ; Trái tim yêu nên níu kéo, cái lý phải kiếm tìm cho ra trả lời của câu hỏi mà trái tim nghi ngờ.

Khi đem cái lý ra chọi với tình thì tim đau ; khi đem cái gian dối chọi với bằng chứng hiển nhiên thì người lại đau ; và khi cái lý chọi lại cái tình thì trái tim tự hỏi thắng thua để làm gì ? Con chim muốn bay hảy làm phước mà thả chim, Con ngựa còn muốn tung hoành thì hảy để cho nó say sưa trong cơn lốc ; Phải quyết định như thế nào đây cho trọn vẹn đôi bên Tình và lý ; Thử như ta cân nhắc

- Nếu không còn tình thì nên chia xa, mỗi người có một con đường để chọn, xấu tốt thì cũng của chính mình, Tại sao giử nhau mà làm gì ? cái nghĩa chỉ đem lại thêm sân si và thù hận, vì khi chia xa nghĩa là một người mất và một người được, kẻ thắng thương hại cho kẻ thua, lời gian dối sẽ có nhiều hơn, sống trong sự giả tạo một ngày hai ngày chứ không thể dài lâu ;

- Cân nhắc sự mất mát để thấy thiệt hơn đồng tiền danh vọng làm cho cái cân của trái tim không còn cân bằng nữa, ngày trước có nhau mà nâng nhau, thì bây giờ chia xa tất cả chia đôi có chi là khó đâu, chỉ tội là cái ham muốn của con người không đáy, thì chứa bao nhiêu là đủ đây nên níu kéo nhau chờ đợi phần thắng và quyền lợi sẽ dành hết cho riêng mình cho nên cứ dần dà không muốn gở mối cột, Tội cho người bị cột , hay tội cho người không muốn gở ?.

- Bên nhau mà xa lạ thì bên nhau để làm gì ? Chung nhau một giường mà hai ý nghỉ hai nơi tại sao cực lòng như thế có ích lợi chi đâu ? Tại sao không thể sống với chính mình Cho tâm hồn nó nhẹ, trái tim có thể nó buồn nhưng thật hơn và nguyên vẹn hơn.

Hoa vẫn lên và nắng vẫn chan hoà, mùa thu có nắng hạ cho lòng rạo rực hơn, Ta đi kiếm gió mùa thu cho tâm hồn chợt mát, đi kiếm lá vàng rơi cho ta giăng muộn phiền trong một cỏi vắng có ta và cây cỏ vàng lên từ độ trái tim buồn ấp ủ những niềm riêng

Có những điều tai nghe mắt thấy như đôi khi phải giả mù sa mưa, người ta tưởng gian dối lừa nhau là một chuyện thường tình họ đùa họ làm xong họ nghỉ không ai biết cả, nếu hỏi thì bị lật ngọng lại là chỉ tưởng tượng thôi ; Nên đôi khi cũng phải chưng hửng mình điên đến thế sao ? rồi để lại một cơn buồn vô tận, sống như thế đến bao giờ đây, chợt nhiên như bổng mơ ngày tận thế, chết hết con người đi, làm lại cuộc đời như thưở khai thiên chưa có dối gian lừa lọc, chưa có điên đảo những muộn phiền…Cho tôi.

Tôi đã đến đây một tối buồn

Lá thu đang rụng gió căm hơn

Đâu đây tiếng khóc nghe vọng lại

Tiếng khóc chào đời trong cô đơn

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tâm sự của Hoài Châu sao "lâm ly bi bét" quá! Hì. Đùa thế thôi! Tôi tôn trọng tất cả các cảm giác của con người. Kể cả cảm giác của một tỷ phú, nhưng keo kiết, khi ông ta ngẩn ngơ không biết mất đâu đồng 2cenl. Tôi sẵn sàng đi tìm đồng 2cent bị mất của ông ta, nếu vì thế mà ông ta vui.

Chia sẻ với Hoài Châu một tý! Có thể nói rằng: Trong quá khứ thì tôi là một người chịu đựng tất cả những nỗi đau liên quan đến tình người - mà con người có thể nghĩ ra, tất nhiên mức độ khác nhau về định lượng - kể cả trong tiểu thuyết!

Nhưng tôi vẫn sống đến bi wờ! Nhưng đấy cũng chỉ gọi là một mặt trong cuộc đời tôi.

Mẹ tôi thời còn sống , bà thường nói: "Tất cả những người khi chết đều nhăn nhó. Riêng tôi muốn chết với một nụ cười".

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tâm sự của Hoài Châu sao "lâm ly bi bét" quá! Hì. Đùa thế thôi! Tôi tôn trọng tất cả các cảm giác của con người. Kể cả cảm giác của một tỷ phú, nhưng keo kiết, khi ông ta ngẩn ngơ không biết mất đâu đồng 2cenl. Tôi sẵn sàng đi tìm đồng 2cent bị mất của ông ta, nếu vì thế mà ông ta vui.

Chia sẻ với Hoài Châu một tý! Có thể nói rằng: Trong quá khứ thì tôi là một người chịu đựng tất cả những nỗi đau liên quan đến tình người - mà con người có thể nghĩ ra, tất nhiên mức độ khác nhau về định lượng - kể cả trong tiểu thuyết!

Nhưng tôi vẫn sống đến bi wờ! Nhưng đấy cũng chỉ gọi là một mặt trong cuộc đời tôi.

Mẹ tôi thời còn sống , bà thường nói: "Tất cả những người khi chết đều nhăn nhó. Riêng tôi muốn chết với một nụ cười".

Hoài châu cám ơn chú Thiên Sứ ghé ngang xem bài, và cho Hoàichâu chút ý.

Thiệt tình khi viết bài là trong lúc tâm hồn buồn ức nên nên giận đời mà viết, giận đời thì không biết đúng hay không, nhưng có lẽ giận mình hơn, vì điều mình nghỉ sẽ không bao bao giờ có, khi cãm nhận sự việc có thể đến thì … không biết phải phải làm sao.

Chú có cái can đãm chịu đựng việc khó khăn ở đời, và luôn chuyện của trái tim ,mà chú còn bảo là đó chỉ là một mặt trong cuộc đời chú, còn mặt phía kia thì sau hả chú? Chú khóc phải không hay chú uống cho say rồi chú bảo là quên.

Bản tánh Hoàichâu thì cũng cứng cỏi lắm, ra cuộc đời xa vời vợi một mình, cự và gồng để tồn tại cho đến bây giờ Hc có thể nói là Hoài châu không sợ cái khó của của cuộc đời, vì có trái tim cho can đãm, đó là chổ yếu nhất của Hc, mà nếu trái tim bỏ Hc thì chắc chắn rằng Hc sẽ thua.

Và sự tự tin của mình Hc không thể chấp nhận cái đau cuối đời, thành ra Hoài châu muốn tìm ý để xem sự quyết dịnh của mình làm có đúng hay không để không có sự tiếc nuối.

Lời bác gái nói chẳng sai vì Hoài châu cũng nghỉ như thế, cuộc đời là gió con người là cát bụi, thì để gió cuốn đi thì có chi đâu là nhăn nhó phải không chú Thiên Sứ.

Hoài châu kính chúc chú Thiên Sứ vui và khoẻ để Hc xin được một quẻ Posted Image

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thấy Hoài Châu than thở, tôi nghĩ đến mình trong quá khứ, không khỏi ngậm ngùi. Tôi có thể tóm tắt thế này: Có một văn sĩ viết tự sự nổi tiếng, thì Papilon xem xong nói: "Nếu ta viết thì hay hơn nhiều". Ông ta viết cuốn "Papilon người tù khổ sai" nổi tiếng ở thế kỷ trước. Cuốn sách này mô tả sự chịu đựng khủng khiếp và kiên trì gần như của cả một kiếp người với khát vọng sống. Chắc Hoài Châu cũng xem cuốn "Không gia đình", một tác phẩm văn học lừng danh mô tả lòng tự trọng của kiếp nhân sinh với lẽ sống đầy nhân bản của ông già chủ gánh xiếc rong. Và có thể dẫn hàng chục đầu sách khác mà trí tưởng tượng của con người có thể viết ra.

Vâng! Tôi không nói đùa, vì đây là topic chia sẻ cảm xúc của Hoài Châu: Tôi viết ra sẽ hay hơn nhiều. Nói như thế thì Hoài Châu có thể hiểu được những gì đã trải qua trong cuộc đời tôi.

Mỗi một kiếp người đều có ý nghĩa nhân sinh của nó. Vấn đề là sống cho nhân bản thôi. Có lẽ chính vì những cay đắng của cuộc đời và sự khao khát, nên tôi hiểu được giá trị đích thực của ý nghĩa nhân bản khi Lý học đặt chữ Nhân lên đầu ngũ Đức và đó chính là một trong những nền tảng của danh xưng văn hiến Việt.

3 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

TG xin chia sẻ cùng HC!

Theo TG nghĩ HC đang bế tắc trong cuộc sống (xin chú Thiên Sứ một quẻ) nên có những suy tư như vậy, đó cũng là diễn biến tâm lý chung của con người. Con người ta có xu hướng luôn luôn muốn nhiều cho mình - mọi người phải theo ý mình. Bệnh do nghiệp mà nên (theo Đạo Phật) muốn hết bệnh thì phải giải nghiệp - giải nghiệp không gì bằng biết lỗi của mình mà từ đó để sửa chữa, làm nhiều công đức.

Theo TG thì HC cứ lạy Phật sám hối thật nhiều - 1000 lạy một ngày (hơi khó nhưng cố gắng). Khi chúng ta lạy Phật thì vô tình chúng ta vừa thể dục cho bộ não - khi cúi xuống toàn thân ép khí huyết lên não làm thông và ấm toàn bộ phần đầu - khi đầu nóng ấm thì bướu nó sẽ tan, Đông y có câu: "Thông tắc bất thống - thống tắc bất thông" có nghĩa là: Khi huyết lưu thông thì không đau - Đau thì khí huyết không lưu thông. Và vừa là tinh thần, khi tần thần thoải mái (có niềm tin) thì bệnh từ đó mà thuyên giảm.

TG nghĩ bệnh của HC là do:

- Hàn (người lạnh, áp huyết thấp, ăn uống không tiêu)

- Khí huyết không thông (máu không đủ để lên não).

Nếu bướu ở não lâu ngày cứ uống thuốc mà không vận động thì bụng sẽ to - từ đó xuất hiện bướu ở bụng.

Có gì không phải xin được lượng thứ.

Thân mến!

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chị Hoài Châu nhiều tâm sự thật đó.

Thú thực TL thấy chị lấy nick là HC đã nghe thấy nước mắt trong đó rồi.

- Người ta khi nhạy cảm quá thì dễ tổn thương, có những vết thương ta có thể xức thuốc và băng bó nhưng có những vết thương ta không thể băng bó. vì nếu băng bó nó sẽ mưng mủ và sau đó nó sẽ hoại tử vùng vết thương. Vậy sao ta không mở vết thương đi và rửa sạch nó rửa sạch vết bụi của thời gian. Thời gian sẽ làm lành vết thương và thời gian cũng xóa nhòa được vết sẹo chỉ cần ta vẫn có niềm tin nơi cuộc sống. Vẫn có niềm tin vào xung quanh ta.

Người ta sẽ luôn cảm thấy đau khi chỉ nghĩ đến vết thương của mình. và quên đi rằng nhân loại còn nhiều nỗi đau lớn hơn rất nhiều

Có những nỗi buồn nếu ta chỉ biết chất chưá trong lòng thì sớm muộn nỗi buồn đó cũng đánh gục chính ta.

- Vậy tại sao chị lại không thể chia sẻ cùng ai cho vơi bớt đi nhỉ?

Con người không sợ khó không sợ khổ chỉ sợ đánh mất niềm tin.

Mong chị hãy tin vào cuộc sống .

Có những cái mất là không may nhưng có những thứ mất đi đôi khi lại là điều tốt vì trong cái mất đó đã tiềm ẩn manh nha một mầm non của cái mới.

Cuộc đời là một dòng sông và dòng sông nào mà chẳng có khúc quanh hay ghềnh thác. Ra đến cửa biển mà còn rẽ làm nhiều nhánh đến cửa biển còn chưa chắc đã được chảy êm đềm. Cuộc đời cũng thế thì có gì mà phải suy tư cho mệt nhỉ. cứ như TL.

Một bầu say tít cả giang sơn.

Quên cả nỗi đau lẫn oán hờn.

Nghênh ngang vui thú cùng sương gió.

Thử hỏi cuộc đời sao sướng hơn?

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thấy Hoài Châu than thở, tôi nghĩ đến mình trong quá khứ, không khỏi ngậm ngùi. Tôi có thể tóm tắt thế này: Có một văn sĩ viết tự sự nổi tiếng, thì Papilon xem xong nói: "Nếu ta viết thì hay hơn nhiều". Ông ta viết cuốn "Papilon người tù khổ sai" nổi tiếng ở thế kỷ trước. Cuốn sách này mô tả sự chịu đựng khủng khiếp và kiên trì gần như của cả một kiếp người với khát vọng sống. Chắc Hoài Châu cũng xem cuốn "Không gia đình", một tác phẩm văn học lừng danh mô tả lòng tự trọng của kiếp nhân sinh với lẽ sống đầy nhân bản của ông già chủ gánh xiếc rong. Và có thể dẫn hàng chục đầu sách khác mà trí tưởng tượng của con người có thể viết ra.

Vâng! Tôi không nói đùa, vì đây là topic chia sẻ cảm xúc của Hoài Châu: Tôi viết ra sẽ hay hơn nhiều. Nói như thế thì Hoài Châu có thể hiểu được những gì đã trải qua trong cuộc đời tôi.

Mỗi một kiếp người đều có ý nghĩa nhân sinh của nó. Vấn đề là sống cho nhân bản thôi. Có lẽ chính vì những cay đắng của cuộc đời và sự khao khát, nên tôi hiểu được giá trị đích thực của ý nghĩa nhân bản khi Lý học đặt chữ Nhân lên đầu ngũ Đức và đó chính là một trong những nền tảng của danh xưng văn hiến Việt.

Dạ, chú Thiên Sứ, quá khứ của chú TS chắc cũng « lâm ly » lắm ha, vì Hoài châu nghỉ cuộc đời của mỗi con người là một thiên truyện ai bi, và Hc hay chú thì cũng không qua được . Hoài châu có đọc và xem hai phim chú nói Papilon, và Sans famille,Hc thích và hay xem lại phim Papilon hơn

Nhân sinh cuôc đời và khao khát bao gồm trong một cuộc sống, nếu được đi tới đích thì hẳn là một con người đúng nghĩa rồi há chú , mà sự trể tràng của Hoàichâu thì chỉ sợ không hết đoạn đường mình đang đi.

Hoài châu cám ơn chú Thật nhiều.

Hoàichâu.

TG xin chia sẻ cùng HC!

Theo TG nghĩ HC đang bế tắc trong cuộc sống (xin chú Thiên Sứ một quẻ) nên có những suy tư như vậy, đó cũng là diễn biến tâm lý chung của con người. Con người ta có xu hướng luôn luôn muốn nhiều cho mình - mọi người phải theo ý mình. Bệnh do nghiệp mà nên (theo Đạo Phật) muốn hết bệnh thì phải giải nghiệp - giải nghiệp không gì bằng biết lỗi của mình mà từ đó để sửa chữa, làm nhiều công đức.

Theo TG thì HC cứ lạy Phật sám hối thật nhiều - 1000 lạy một ngày (hơi khó nhưng cố gắng). Khi chúng ta lạy Phật thì vô tình chúng ta vừa thể dục cho bộ não - khi cúi xuống toàn thân ép khí huyết lên não làm thông và ấm toàn bộ phần đầu - khi đầu nóng ấm thì bướu nó sẽ tan, Đông y có câu: "Thông tắc bất thống - thống tắc bất thông" có nghĩa là: Khi huyết lưu thông thì không đau - Đau thì khí huyết không lưu thông. Và vừa là tinh thần, khi tần thần thoải mái (có niềm tin) thì bệnh từ đó mà thuyên giảm.

TG nghĩ bệnh của HC là do:

- Hàn (người lạnh, áp huyết thấp, ăn uống không tiêu)

- Khí huyết không thông (máu không đủ để lên não).

Nếu bướu ở não lâu ngày cứ uống thuốc mà không vận động thì bụng sẽ to - từ đó xuất hiện bướu ở bụng.

Có gì không phải xin được lượng thứ.

Thân mến!

Trucgiac, Thân mến,

Trước là cám ơn TG đã có thời gian vô chia sẻ cùng Hc ; Nhưng sự lo lắng và suy nghĩ cho Hoàichâu thì có hơi xa chút xíu, Hoài châu xin chú Thiên Sứ một quẻ để cho Hc thấy rỏ hơn những gì mình nên làm và không nên làm., vì Hc đang bối rối, và muốn quyết định nhưng còn đắng đo vì còn muốn giử lại gia đình, vì cái công tạo dựng hơn 3o năm thì không dể gì lại phá ;

Như TG nói con người luôn có cái xu hướng muốn nhiều (đó là cái muốn bình thường để vương lên TrucGiac ạ , vì nếu không tham vọng không ham muốn thì có thật là còn «Người » nữa hay không ; Còn muốn mọi người theo ý mình thì Hc nghỉ bản tánh đó cũng tùy người mà thôi)

Còn TG nói bịnh là do nghiệp Hc cũng nghỉ như thế, và ngó lại mình Hc chấp tay lại mà cám ơn trời Phật còn thương, vì so cũng giống bịnh thì Hc mất chỉ 1 đối với người khác, nhưng cũng từ đó Hc xin quy y và sám hối bằng cách chú Thiên sứ chỉ Hc không giết vật để ăn ( ví dụ như hột vịt lộn , tôm cua ốc sống và thả cá một tháng hai lần trừ thời gian mùa đông vì nước đá) và thên nữa Hc đọc kinh Bát nhả và kinh Quán âm một ngày 9 lần, ăn chay thì Hc chỉ ăn hai ngày một tháng vì sức khoẻ và làm việc không cho phép.

Bịnh của Hoài châu là máu loãng đó TrucGiac, và Hc tin tưởng nền y khoa của Pháp, từ độ có thuốc Hc ít sợ bịnh tái diễn hơn và cầu mong đừng bao giờ trở lại .

Hoài châu nói rỏ rồi đó nha, quên cái bịnh của TG nghĩ dùm đi nha, nghe mà … ớn hà Posted Image

Chúc vui TrucGiac nhiều.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chị Hoài Châu nhiều tâm sự thật đó.

Thú thực TL thấy chị lấy nick là HC đã nghe thấy nước mắt trong đó rồi.

- Người ta khi nhạy cảm quá thì dễ tổn thương, có những vết thương ta có thể xức thuốc và băng bó nhưng có những vết thương ta không thể băng bó. vì nếu băng bó nó sẽ mưng mủ và sau đó nó sẽ hoại tử vùng vết thương. Vậy sao ta không mở vết thương đi và rửa sạch nó rửa sạch vết bụi của thời gian. Thời gian sẽ làm lành vết thương và thời gian cũng xóa nhòa được vết sẹo chỉ cần ta vẫn có niềm tin nơi cuộc sống. Vẫn có niềm tin vào xung quanh ta.

Người ta sẽ luôn cảm thấy đau khi chỉ nghĩ đến vết thương của mình. và quên đi rằng nhân loại còn nhiều nỗi đau lớn hơn rất nhiều

Có những nỗi buồn nếu ta chỉ biết chất chưá trong lòng thì sớm muộn nỗi buồn đó cũng đánh gục chính ta.

- Vậy tại sao chị lại không thể chia sẻ cùng ai cho vơi bớt đi nhỉ?

Con người không sợ khó không sợ khổ chỉ sợ đánh mất niềm tin.

Mong chị hãy tin vào cuộc sống .

Có những cái mất là không may nhưng có những thứ mất đi đôi khi lại là điều tốt vì trong cái mất đó đã tiềm ẩn manh nha một mầm non của cái mới.

Cuộc đời là một dòng sông và dòng sông nào mà chẳng có khúc quanh hay ghềnh thác. Ra đến cửa biển mà còn rẽ làm nhiều nhánh đến cửa biển còn chưa chắc đã được chảy êm đềm. Cuộc đời cũng thế thì có gì mà phải suy tư cho mệt nhỉ. cứ như TL.

Một bầu say tít cả giang sơn.

Quên cả nỗi đau lẫn oán hờn.

Nghênh ngang vui thú cùng sương gió.

Thử hỏi cuộc đời sao sướng hơn?

Túy Lão,

Nick Hoài châu là để nhớ để mơ đó Túy Lão ơi ; Như TúyLão nói

Vậy sao ta không mở vết thương đi và rửa sạch nó rửa sạch vết bụi của thời gian. Thời gian sẽ làm lành vết thương và thời gian cũng xóa nhòa được vết sẹo chỉ cần ta vẫn có niềm tin nơi cuộc sống. Vẫn có niềm tin vào xung quanh ta. Hoài châu đang tìm can đãm để mở banh nó ra đây, để tìm lại niềm tin nhưng chỉ sợ thời gian không đủ để cho cái lành mà thôi

Ta vẫn tưởng mình đang có nhau

Những năm chờ đợi thoáng qua mau

Anh ơi tim rách làm sao vá

thẹo để lại đời dấu vết đau .

Túy Lão bảo Hc kể cho bớt nỗi buồn, thì Hc kể cho gió cho trăng nghe rồi, gởi cho mây thì bị rớt xung đời thành giòng nước mắt nhưng nuớc mắt khóc hoài rồi cũng cạn, nó chẳng muốn thành giòng.

Hoài châu cũng muốn say để quên mình đi nhưng thuốc với rượu thì nó dật Hc đau Posted Image

Mong Túy Lão vui nhiều nghe

Hoàichâu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Buồn!

Tôi thử đổi thay một cái bóng

Một tình một nghĩa rối bòng bong

Tôi thử như anh đang thay đổi

Xem người có khác với tôi không

Tôi thử như anh yêu giả dối

Miệng cười môi ngọt trét như vôi

Mắt anh lơ lửng phương trời lạ

Tôi đã mất rồi bóng anh xa

Tôi thử đêm về vẫn bên anh

Vẫn chồng vẫn vợ dưới trăng thanh

Bổng nhiên… chợt nghỉ hồn tôi lạnh

Chuyện của cuộc đời như bức tranh

Hoài Châu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lâu lắm rồi tưởng rằng không nghĩ về nhau nữa, không còn trò chuyện thường để biết tin nhau, Như chiếc lá rơi và theo dòng nước, vô tình vướng lại ở một khoảng nào của dòng sông nằm đó chơ vơ và chờ đợi, nhìn mây bay,và đôi khi có những trận mưa, chiếc lá mong sao cho dòng nước cuốn theo vì chiếc lá muốn theo dòng sông ra biển, nơi đó chiếc lá sẽ bình yên hơn khi fini cuộc đời mình.

Một câu nói một lời thăm nhau khi còn mới thì hình như là cần thiết, nhưng khi đã có một lựa chọn rồi thì hình như chỉ là một giọt mưa rơi, …Đó chỉ là con đường của cuộc đời mà bắt buộc mọi người phải gặp; Thôi thì có câu người Pháp hay nói “ sans nouvelles est une bonne nouvelle”. Chỉ mong rằng hạnh phúc và bình an cho người.

Mùa nầy mưa với nắng hay gặp nhau đôi khi mưa không lớn chỉ làm đủ ướt vai, và cây lá bên cạnh ánh nắng cho thấy lung linh giọt nắng trong hạt mưa thật tuyệt vời, chỉ tiếc rằng không phải là thi sĩ để có những câu thơ thật đẹp cho đời.

Mưa rơi nắng rớt xuống đời

Cho lòng nặng gánh nhớ người không thương

Mưa đi nắng vẫn còn vương

Bảo không thương lại chờ mong tin hoài

Hai tiếng tri kỷ nghe sao mà đẹp quá,dể nói quá; Nhưng hình như tiếng đó bây giờ không còn ai biết nữa hay họa là mình không có cái duyên để gặp; một người “bạn” tôi đã thấy là hiếm, khi gặp rồi có nhau được bao nhiêu thì đã như 1 cụm mây rủ nhau bay đi khi gặp gió, thì tri kỷ của tôi cũng chỉ là gió mây, nhưng thà như thế thì cũng đở buồn cho cả hai, một người buồn thì cũng đủ rồi chứ ha;

Tôi mê phim, mê truyện tình khi tôi vào một câu truyện tình thì như tôi quên tất cả chung quanh; chỉ có là tất cả câu truyện tình tuyệt đẹp đó, những say đắm và sự chia sẻ chấp nhận cho nhau chỉ có trong kỷ niệm và hoá khứ; nếu mà như thế thì …

Ôi buồn làm sao cho cuộc đời phải không… Mây gió…!

Ngày đến như sương khói rả rời

Trong tôi tình bạc há như vôi

Ôm thân hiu hắt buồn dốc mỏi

Muốn bỏ sầu đời một kiếp tôi

Kiếp của tôi vay một kiếp ngày

Thời gian qua khẻ đến hôm nay Bao giờ trả dứt tình oan trái

Tôi hết nợ người một kiếp vay

Hoài châu

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Một khoảng Đời

Ở một khoảng thời gian nào đó đã qua...

Tôi bên Anh cùng trên một ngả ba đường phải chọn để tiếp tục ; Có thể vô tình nên trái tim anh đồng nhịp, Còn tôi đang bở ngở giửa một chân trời mới lạ muốn tìm một mãnh trời binh an cho riêng mình, Anh ngó tôi với một nụ cười đầu tiên đầy hy vọng, cởi mở và hăng hái rủ tôi đi chung tiếp tục thêm một khoảng đường, anh vẽ vời một tổ ấm có tôi và anh trong một mái ấm với đầy tiếng cười trong hạnh phúc.

Anh với bản tánh hiền lành kiên nhẩn thích cái đẹp và ham vui, đã hoà hợp trong trái tim tôi đầy nhiệt quyết, can đãm nhưng hay thích mộng mơ.

Với anh trái tim tôi không gian dối, tôi thành thật và sống rất thật, mặc dù trong tâm hồn tôi luôn luôn, có một khoảng trời mơ của riêng tôi tôi thích thơ dệt chuyện tình, khác biệt với anh là thực tế và thẳng thừng, nên đôi khi làm cho tôi suy nghỉ;

Khi hai đứa cùng đẩy cái bánh xe của cuộc đời qua những con dốc thật cao, hay trơn xuống cùng tuộc dốc thì tôi có anh cho sự vổ về và trấn an cho tôi thêm hy vọng, để tôi có thể vẽ cho anh một mãnh đất bình an phiá sau con dốc, cơn mơ xây cái tổ ấm tình thương đầy ấp trong hai trái tim đang yêu sự hy vọng thành hình, hai đứa sung sướng tha rơm làm tổ, quên đời , quên mình để lo cho những thiên thần nhỏ của chúng ta.

Khi anh mệt tôi lo âu gìn giử, khi anh quên đường về vì những cuộc vui tôi nao nao tìm kiếm ; Rồi đến khi tôi ngả quỵ anh xốn xan lo lắng đêm ngày bên tôi lo từng giấc ngủ bửa ăn, chân tình đó mang nặng chất đầy trong trái tim tôi ;Nhưng cũng từ đó tôi thấy hình như có gì bất ổn trong tôi ; Anh như có gì khác biệt, có gì riêng rẻ, khi giận khi buồn tôi muốn biết sự thật, nhưng biết chỉ để thêm nát lòng thì có nên hay không ? nghe lời hát bên tai sao như mình đang khóc

Tình yêu rồi cũng sẽ phôi pha, không có gì là miên viễn cả

Chỉ đi chung nhau một đường đời thì có là bao, năm 2000 thì chữ nghĩa của vợ chồng chỉ là câu ca dao nào đó còn vướng lại mà thôi...!

Hoài châu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hoài châu đem vần lên chọc để hối Túy Lão ra trả lời bài nghe :)

Thấy uống tui dây cũng muốn vô

Đi qua đi lại mắt dòm lơ

muốn vô mà sợ lời ăn nói

Chẳng có ai thèm cho ké vô

Cuộc sống có nhiêu để kéo dài

Bạn bè chung uống mất lòng ai

Thân làm chim khách nên hoài kiếm

Tẻ bạn nên buồn cứ kiếm chai

Tui kéo ghế ngồi... để kế anh

Kiếm ai chứ nhậu...có tui dành

Tui xin phép cạn ly nầy nhé

khi xỉn biết liền... chạy mất nhanh

Hc

Say!

Gặp đây một chút đậm đà

Men cay gợn gió thoáng qua giửa trời

Nâng tay cạn chén người mời

Mong sao thoáng nhớ trói đời trong mơ

Posted Image

Anh uống đi anh, rượu cạn rồi

Trao ly em rót, nhấp trên môi

Bên anh rượu đắng thành men ngọt

Uống ngất ngây đời quên hết thôi

Anh xỉn rồi kia anh biết không

say em? say rượu? thấy vô thường

Anh lây lất mộng trong huyền thoại

Lãng đãng ân tình thấy vấn vương

Hc

Share this post


Link to post
Share on other sites

Một ngày... như mọi ngày

Cũng một ngày như mọi ngày,... tự nhiên cơn kinh hoàng tơi Ta phải ra đi - bỏ lại tất cả - Rồi những lao xao, sợ sệt và đói khát, khủng hoảng giữa cái sống và chết - chung quanh ta chỉ thấy toàn là nước mênh mông, ngày trời vẫn trong nắng đẹp, đêm vẫn dầy sao trong sáng mộng mơ ...Rồi cũng qua một lần ta sợ hãi!

Và cũng ngày qua ngày ... Ta thấy sự đổi thay của cuộc đời!

Cuộc đời đã cho ta sức sống và yêu thương, và cũng đã cho ta nếm mùi trái đắng, sự chua cay cùng với những ngọt ngào .

Sự yêu thương và ganh tỵ tranh dành, những đua đòi níu kéo, ta trải qua với những hưởng thụ , chấp nhận, và chịu đựng , để có được hạnh phúc và đầy đủ với cuộc đời . Bao nhiêu uẩn khúc của cuộc đời , thời gian trôi qua không nhìn lại , và ta chỉ biết tiếp tục đi mà cũng chẳng thấy gì ở ngày mai

Rồi bỗng một ngày cũng như mọi ngày ,... Chân ta mõi bước quỵ ngã mà chẳng gượng được đứng lên ; Và từ đó ta biết thế nào là bịnh hoạn và đau yếu . Đầu óc và tim ta mỏi mệt , nhịp đập không đều nhịp với thời gian , ta nghe như có tiếng rên nhẹ trong tâm, và từ đó ta cũng yếu dần trong hơi thở nhưng sức con người ta cũng chịu dựng được dần với thời gian ; Ráng giữ mình kỹ hơn một chút vì biết rằng mình không còn là mình của ngày xưa nữa , muốn buông xuôi cho nhẹ nhàng nhưng còn đầy bổn phận , còn những thương yêu và hạnh phúc của một người ...

_ Cũng một ngày như mọi ngày ... Tưởng muộn phiền dịu bớt, nhưng có lẽ cơn giận của đất trời không ngừng níu kéo ta và có lẽ giờ ta đã đến ...! - Ta trở vào nhà thương với chuyến xe cứu cấp trong đớn đau oằn oại , ruột gan ta như có ai cấu xé đau quá ta chưa định được tâm thần, phó cho định mệnh, họ đem ta ra để khám nghiệm Radio, Eco, cho tới cuối cùng khi họ làm Scanner thì biết là ruột ta đả bị loang lỡ - Trời ơi! Ta chợt muốn cười lên Máu không đều, Tim không đúng nhịp, và bây giờ tới ruột chẳng còn chi !!! c'est fini!

Trong lúc cấp tốc nhà thương quyết định đưa ta vào Bloc ! Vừa nghe tiếng phòng mổ như tiếng hét trong ta - Thế là hết, vì ta biết nếu mổ ta sẽ không sống nỗi vì máu ta ko khó ngừng, - Cơn hoảng hốt, kinh sợ làm cho ta chợt tỉnh trở về với bản năng của mình , ta bật lên tiếng hét - Non! - ta không muốn chết, vừa nói vừa khóc như chưa bao giờ ta được khóc .Sự quyết dịnh của ta nhà thương tạm ngừng tiến hành phòng mổ, và điện thoại cho chồng ta gọi anh về để hỏi ; Ta muốn điên lên, con ta đó, đang nâng niu ôm ấp những nụ cười sung sướng, hạnh phúc chợt biến mất bàng hoàng như thế sao ?Ta đau đớn nghẹn ngào, nhưng ta ko muốn buông xuôi .

Anh đang đi làm điện thoại anh vào nhà thương , anh ngồi cạnh bên giường, gương mặt anh đau đớn như uất ức muốn thoát ra cảnh bắt buộc phải chấp nhận niềm đau của cuộc đời mang dến! Cầm tay anh ta khóc bảo - đừng cho mổ nghe anh! - chồng ta không khóc dược nhưng trong mắt anh nước mắt như đọng cứng quanh tròng, điều đó làm ta đau hơn những cái đau của thể xác mà ta đang chịu , hôn nhẹ tay chồng ta nói nhỏ - Đừng anh! đừng làm em đau thêm nữa, ai cũng phải về nơi đó mà, em chỉ buồn vì mất anh và con, em chết là hết! chỉ thương anh ở lại chịu niềm đau! nhìn chồng nghẹn nuốt nước mắt cho nước mắt đừng rơi mà ta thấy xót xa .

- Cái sợ đã tràn ngập trong ta, ngày xưa ta sợ chết trên biển,nhưng cuộc đời ko vướng bận, còn bây giờ ta không muốn đi!, vì ta còn bầy con và chồng ta chờ đợi .- chưa bao giờ ta thấy sự cần sống và ham sống mãnh liệt trong ta! - nhưng ta chẳng biết mình sẽ ra sao nữa .

Ta nghĩ bây giờ dẫu một ngày ta còn sống là một ngày ta còn được bên anh và con là đủ rồi

Lạy trời cho con được sống và còn được nói hoài một ngày như mọi ngày ta vui ...!

Ta vẽ nỗi buồn trên tờ giấy trắng

Vết in hằn như dấu những thăng trầm

Như khắc khoải muộn phiền còn đậm nét

Trong tâm hồn, trên thể xác hư hao

Ta muốn vẽ nỗi buồn trên bờ cát

Như dấu chân người vừa nhẹ bước qua

Như cuộc sống vẫn in còn rõ nét

Rồi một ngày sóng xóa những vết xưa

...

Cũng một buổi sáng!... Như những buổi sáng thường lệ, nhưng buổi sáng nầy ta thấy như có gì lạ trong ta...

6h30 tiếng đồng hồ reo lớn, giờ JO dậy đi làm, hôm nay tụi nhỏ còn nghỉ học nên nhà êm tiếng hơn mọi bửa, ta như lẫm bẩm điều gì đó, kéo tay JO ta như nghe ta nói " anh ơi Nloan nằm mơ phải không anh?, đừng bỏ Nloan nghe anh " tay ta cứ với như muốn nắm được hơi ấm trong tay JO... Ta nghe JO trả lời " không anh ko bỏ đâu, em sao vậy?! "

ta như khóc nói " không biết nữa! hình như em nằm mơ, sợ quá, anh ở kế nloan nghe anh! " JO vẩn nắm tay ta mà vừa cởi áo ngoài ra, ta chợc nhiên bảo " anh kêu cấp cứu đi anh, Nloan thấy mình sao đó! " JO cầm điện thoại và kêu cấp cứu , ta cứ giử tay JO mà miệng thì ko ngừng nói " anh đừng bỏ em nha " ...Có tiếng xe ngừng trước nhà, JO gọi Eugènie dậy bảo coi nhà, vì anh đi theo xe, bác sỉ vào vừa hỏi chuyện vừa xem mạch, ta chợc nói ta buồn ngủ! để ta ngủ chút, nhưng bác sĩ bảo ko ngủ được bây giờ, và họ xốc ta dậy đở ta qua nằm trên một cái giường đẩy và trùm ta lại bằng một cái mền bằng alluminum, ta cứ bị phá hoài vừa bực mình vừa như năn nĩ để ta ngủ chút mà!...

Ta không nhớ ta có ngủ hay không, ta không nhớ thời gian ta ở nhà thương họ làm gì ta ta không nhớ nữa!...chỉ khi ta mở mắt ra thấy JO ngồi bên cạnh, Jo cầm tay ta xoa nhẹ trên bàn tay ta hỏi nhẹ " em khoẻ chút không? " Ta hơi mỉm cười nhẹ gật đầu ko trả lời vì ta thấy mệt quá, lát ta nhớ lại hỏi con ta jo bảo tụi nó ở nhà yên JO nghỉ làm để ở bên cạnh ta. Kéo tay JO ta hôn nhẹ lời cám ơn, JO mới hỏi " em sao vậy? " JO không hiểu chuyện gì hết; Ta bảo là đêm qua ta nằm mơ thấy ta chết thật rồi, và tay JO như từ từ xa hẳn ta đi, nên hoảng sợ giực mình dậy và tỉnh cơn mơ; Jo nói " thấy em ngủ ko yên, rồi sáng lúc em kêu thì gương mặt em ko còn chút máu nữa " ta hỏi " xanh lắm hả anh " JO gật đầu vì thế nên JO biết có chuyện gì nên mới ko đi làm đó.

Ta chợc nói " anh ơi, rủi như theo giấc mơ Nloan ko tỉnh dậy làm sao anh? " ta chợc rùng mình sự suy nghỉ đó làm ta sợ, và cơn mơ vẫn cứ ám ảnh trong ta đến bây giờ....!

Cuộc tình nào cũng qua

Cuộc đời nào cũng đi

Thời gian hoài những bước

Ôi đời buồn như mây

Tâm nào dâu có động

Sao hồn nghe chơi vơi

Thân nầy sầu mãi rớt

Khóc tình hay khóc ta

Ta buồn nghe nuối tiếc

hạnh phúc nào bay xa

Cuộc đời sao đẹp quá

Nhưng ta nào có ta.

Một ngày buồn.

Share this post


Link to post
Share on other sites

...Có những cơn nắng nhẹ, làm ấm lại một tâm hồn đã đông lại với cái lạnh mùa đông, máu được hâm nóng lại luân lưu với nhịp đều cũa trái tim ; ... Có những làn mây trắng đang thơ thẩn trong một bầu trời xanh ngát , trên những cành cây cao bên cạnh dòng sông đang đón đợi đàn chim đang về tổ, chúng ríu rích với nhau như những tiếng nhạc reo vui trên bầu trời trước khi ánh mặt trời đi trốn ngủ ; Hằng ngày tôi đã đi ngang đây ngày hai lược, buổi sáng với cơn gió nhẹ còn thoáng hơi lạnh của sương đêm, trên cành từng đàn chim nhỏ tung cánh bay đi tìm ăn trong một ngày nắng mới.

Rồi Tôi nhìn lại tôi và nghỉ tới mọi người, cuộc đời sao buồn quá chông gai quá, tôi mệt mõi và không còn đủ sức để phấn đấu, đến bao giờ đây ? Hai năm, hai tháng hay hai ngày nữa thôi ?! một ngày mở mắt dậy đã thấy nỗi muộn phiền âu lo tràn ngập trong tâm; Tôi muốn quên tất cả, muốn bỏ mặt tất cả để tôi đi tìm một nơi hoang vắng chỉ có gió và mênh mông đồng cỏ, tôi sẻ thả nhẹ người trên bải cỏ nhìn lên nền trời xanh ngát để thấy mình đang trên đó nhìn ngược xuống coi màn bi kịch của cuộc đời chính tôi

Đời không còn đẹp nữa với tôi, không còn hy vọng, chỉ có chăng là những cái đau cho Tôi thấy sự đổi thay của đời, hay sự thay đổi của tôi ?

Tôi không còn như cuộc đời đã muốn, tôi không đủ sức theo với từng ngày của cuộc đời cho nên đời bỏ tôi, hay Tôi bỏ đời ?

Tôi muốn buông xuôi để không còn buồn nữa, tôi sợ phải nhìn sự thật vì tôi không còn đủ sức nhận niềm đau, nhưng hình như có sợi dây nào cứ níu kéo tôi, bắc tôi phải gồng người mà tiếp tục.

Cái hạnh phúc mà tôi đã có từ bao nhiêu năm naytrong tay, thì có lẻ nó đang tan ra và theo những kẻ tay tôi mà rơi mất, Tôi không trách người vì cuộc đời phải như thế mà thôi, hằng đêm Tôi nguyện cầu cho tôi còn được mãi bên người, nhưng bây giờ tôi chợc hỏi mình điều cầu xin đó có còn nghỉa lý nữa hay không ?Tôi muốn giải thoát cho người và giải thoát cho tôi !

Tôi đã hết còn lời vui để viết

Hết lời tình để có những vần thơ

Tôi còn lại chỉ là lời cay đắng

Cho cuộc đời tôi đã một lần qua

Tôi đã hết thời gian nhìn chiếc bóng

Buổi chiều buồn ngơ ngẩn chút tình si

Tôi đã hết còn trông chờ với đợi

Vì không còn có được chữ ngày mai

Tôi đã hết không còn nghe được nữa

Tiếng thì thầm say đắm của chim Uyên

Gió lung lay rơi một chiếc lá Sầu

Trên dòng nước hửng hờ trôi ra biển

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lá số Hoàichâu,

Hoài châu đúng là con gái nhưng tánh lại là của con trai, khi nhỏ thì chơi đánh đáo bắn gạch chứ không chơi nấu ăn may vá, nên có lẽ vì đó mà rất là khắc với mẹ Hc không Biết tình cãm như thế nào, chỉ theo con đường và bản tánh của mình thôi ; Cuộc tình đầu tiên của Hc là năm thi Tú tài Hc không bao giờ dám nghỉ là mình đẹp Hc biết một người con trai nghèo mà học rất là giỏi có dẩn về giới thiệu cho gia đình, nhưng chữ môn đăng hộ đối Hc biết mình sẽ thua, cha của Hc biết coi tử vi và thấy người dó giỏi mà nghèo nên có giúp đở cho sự học, và cha Hc lại nói thêm là người đó sẽ trở lại phá gia dình ; Hc có nói thêm là không thể nào được vì còn Hc nữa chứ, Hc cải gia đình để có được người mình chọn, và cuộc đời cho thấy lời đoán của Cha Hc là đúng, nên Hc dức khoát dể dàng hơn.

Tánh Hc, có điều không thấy trong lá số TL viết là Hc cũng không có hiền đâu, chỉ biết dùng câu « Đi với phật bận áo cà sa, đi với ma bận áo giấy, » thì đúng cho Hc ; Hc xoay trở rất hay và lẹ và khi quyết định điều chi thì suy nghỉ và tính toán kỷ lắm để khi quyết định rồi sẽ không có sự hối tiếc về tình cãm cũng như cuộc sống,

về cuộc sống Hc biết và dể kiếm tiền, Hc không cực khổ về thể xát nhiều, hay có người giúp khi Hc ngở cuối đường, và có thêm nữa một điều mà chỉ có Hc biết là sự linh cãm trước của Hc rất nhạy, vì thế Hc có thể biết chuyện nên làm hay không nên làm ; Khi Hc đi xa ăn nói cũng như những người con gái khác, Hc một mình chưa rành chuyện đời phải gồng lên tìm sống Hc cũng ngở đời gian nan, nhưng chẳng biết tại sao chung quanh Hc lúc đó hình như chỉ cần Hc giơ tay và hỏi cần giúp là có được liền, một trại còn không để ý mà qua bao nhiêu trại Hc được ân đó cũng là phước đức, khi để ý sự lạ thì Hc thấy trên bờ môi dưới của mình có một nốt ruồi son đậm, không biết tự bao giờ, nhưng chắc chắn rằng là trước khi đi không có.

Khi Hc định cư, một mình trên xứ người, và còn bổn phận, nên Hc có thêm một lần đám cưới, có chồng lần nầy có lẽ vì ơn phải trả th ì đ úng hơn

nhưngchữ thương yêu đến dần trong năm tháng mà lại chắc chắn, vì chồng Hc là người đã giúp dở và lo lắng cho Hc từng bước chân đầu tiên trên xứ người.

Hoài châu muốn cuộc đời yên thân và tạo dựng cuộc sống cho mình.

Lần đầu tiên Hc chọn thì học giỏi đẹp trai, lần nầy Hc chỉ ch ọn sự thương yêu chìu chuộng cho mình thôi, hai đứa tạo dựng và bên nhau cho

đến ngày hôm nay, Chồng đi làm, HC ở nhà dạy con, chỉ lâu lâu c ó đi làm kiếm thêm nếu cần

thiết ; cuộc sống gia đình sung túc và đầy đủ,

chỉ là chồng phải đi làm xa hoài, th ành ra theo số Hc thiệt sự là r ất cô đơn, khi Hc b ị AVC (Un accident vasculaire cérébral) Lúc đó bầy con của Hc cũng tự lo được trách nh ệm bớt nặng nề, Hc buồn nên tập tành vô Internet, t ìm lại tiếng Việt Nam đã bao lâu bỏ quên để dạy con đi học, Chữ mất chữ còn tâm hồn trở lại ngày xưa thơ với thẩn và tập viết vần.

Oui, Hoàichâu hay bị trật cổ, chứ không đau đầu, và những gì Hc muốn điều có

được nên sự tin tưởng trong Tâm càng mạnh h ơn,

Có lần nầy tai nạn xảy ra như bấc chợc Hc không hề nghỉ đến là bị như thế, nằm trong nhà thương mà rất tỉnh mong sao cho về sớm để kêu chồng phụ lo

cúng r ằm tháng bảy, và HC cúng h ơi trể so với giờ VN nhưng cúng đ ư ợc và thả cá được là Hc cũng vui rồi .

C òn chuyện tài sản thì Hc c ó đâu mà mt, hai đứa tạo dựng được cái nhà, Hc cãm th ấy v ợ ch ồng không thương nhau nữa nên muốn hai đ ứa chia xa để ổng c òn th ời gian h ư ởng th ụ trong c ái tuổi c ủa ổng, chứ khong muốn vì tại mình mà phải giở dang.

Th ứ hai n ầy Hc đi làm trở lại, mà sợ lái xe, còn tháng 12 kiện cáo có lẽ vụ tai nạn, vì tai nạn xảy ra c ó lính làm thủ t ục thì sẽ liên luỵ với toà án ; nếu buồn hơn nữa thì có thể là chồng của Hc đồng ý bán căn nhà và cuộc tình cuối đời đi qua thôi !.

T úy Lão c ó thấy vậy hay không ?

Hoài châu

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay