hoasua

Tặng cho những ai luôn yêu và nhớ về thu Hà Nội

12 bài viết trong chủ đề này

Hà Nội mùa hoa sữa!

(Sưu tầm)

Em chạy dọc mùa thu tìm anh.

Hoa sữa Nguyễn Du trắng nồng nàn góc phố.

Tiếng đàn trong đêm...Buồn như hơi thở.

Mùi hương quen trên mái tóc hao gầy....

Em tìm vào phiêu lãng từng ngón tay.

Hà Nội vào thu...Rất dịu dàng....Hoa sữa....

Màu hoa ấy như bao điều nhắc nhở...

"Heo may rồi, nhớ mặc ấm nghe anh"

Nhưng chẳng thể níu giữ người mỗi trước bình minh.

Ngày anh đi xa em vùi mình nằm khóc.

"Đừng đợi anh_tháng năm dài mệt nhọc"

Câu hát người ám ảnh cả giấc mơ....

1 lần thôi Em tìm lại ngày xưa.

Phố Nguyễn Du trắng nồng nàn thương nhớ.

Em vẫn đi dọc con đường yên ngủ.

Hoa sữa trở mình trên tán lá xanh xao......

Share this post


Link to post
Share on other sites

Nhớ Thu Hà Nội, nghe bài này rất "đã":

Hà nội thu nhớ - Tuấn Ngọc

Hà Nội Thu Nhớ

Sáng tác: Phạm Vinh

Hà Nội thu nhớ, phố vắng với năm cửa ô

Mùa thu thay lá buồn lắng u hoài khói sương

Hà Nội ngày đó tháp xưa rêu phong

Mờ kín sương mai chưa tan

Nhìn qua Tháp Bút nghiêng nghiêng

Hà Nội thu nhớ, hoa sữa khoe hương tràn lan

Tìm người em gái lướt thướt bên hàng liễu mơ

Hà Nội ngày đó dáng thu kiêu sa

Hồ Gươm nước xanh xanh trong

Tìm theo bước chân hẹn hò

ĐK:

Chờ nhau bao đêm lạnh

Lòng mang cô đơn niềm nhớ

Giọt thu mưa rơi bên thềm lạnh lùng

Người em nơi xa phương trời

Buồn dâng bao đêm chờ ngóng

Trời thu buồn lạnh với cố đô ...

Hà Nội thu nhớ Thê Húc nghiêng soi hồ xanh

Chiều Hồ Tây vắng hàng liễu buông mình lả lơi

Hà Nội ngày đó bóng ai xa xưa

Bụi gió hương kia chưa phai

Tìm đâu nét thơ ngày nào

Mùa này HN có gió heo may rồi .....

Share this post


Link to post
Share on other sites

Mùa này HN có gió heo may rồi .....

HN mùa này không chỉ có gió heo may, nếu ta đi lang thang trên các con đường Hà Nội vào buổi chiều tà hoặc lúc về khuya, ta đã có thể được sống trong nồng nàn hương hoa sữa!!! Những lúc như vậy, tâm trạng thật khó tả, bất chợt có cảm giác gai gai, không phải vì tiết trời se lạnh mà cảm giác như hương hoa sữa đang lan tỏa khắp mọi ngõ ngách của tâm hồn!!!

... Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu

Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc ...

Share this post


Link to post
Share on other sites
Tranh thủ có vé Jetstar giá rẻ chắc phải bay ra HN chơi 1 lúc quá :)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hà Nội luôn mở rộng vòng tay chào đón những người con của Thủ Đô đi xa trở về! :)

....Những ngày tôi lang thang

Tôi mới hiểu

Tâm hồn người Hà Nội

Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi!

Mộc mạc thôi mà sao tôi nhớ mãi....

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tôi xa hà nội năm lên mười chín khi trời cuối đông,lang thang mọi miền vẫn không quên được gió đông hà nội,bao năm qua rồi nhưng tôi vẫn nhớ hoa sữa góc đường thơm hương huyền thoại,biết đến bao giờ cho tôi chở lại phố xưa trẻ dại,hà nội ơi nhớ nhớ góc phố thân quen,nhớ ánh đèn,nhớ mưa chiều hoa sấu dụng,nhớ...ơi...là....nhớ....huyền thoại chiều mưa....mùa thu.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tôi xa hà nội năm lên mười chín khi trời cuối đông,lang thang mọi miền vẫn không quên được gió đông hà nội,bao năm qua rồi nhưng tôi vẫn nhớ hoa sữa góc đường thơm hương huyền thoại,biết đến bao giờ cho tôi chở lại phố xưa trẻ dại,hà nội ơi nhớ nhớ góc phố thân quen,nhớ ánh đèn,nhớ mưa chiều hoa sấu dụng,nhớ...ơi...là....nhớ....huyền thoại chiều mưa....mùa thu.

Tặng người anh đã mãi đi xa. Không có ngày gặp lại ở Hà Nội. Ở đâu đó quanh vũ trụ này, mong anh được an lành và thư thái.

Nỗi Lòng Người Đi - Anh Bằng

Nghe bài hát

Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu

Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương thành khói tan theo mây chiều

Hà Nội ơi! Nào biết ra sao bây giờ

Ai đứng trông ai ven hồ khua nước trong như ngày xưa

Tôi xa Hà Nội năm em mười sáu xuân tròn đắm say

Đôi tay ngọc ngà dương gian, tình ái em đong thật đầy

Bạn lòng ơi! Ngày ấy tôi mang cây đàn quen sống ca vui bên nàng

Nay khóc tơ duyên lìa tan

Giờ đây biết ngày nào gặp nhau

Biết tìm về nơi đâu ân ái trao nàng mấy câu

Thăng Long ơi! Năm tháng vẫn trôi giữa dòng đời ngậm đắng nuốt cay nhiều rồi

Hồ Gươm xưa vẫn chưa phai mờ

Hôm nay Sài Gòn bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui

Nhưng riêng một người tâm tư sầu lắng đi trong bùi ngùi

Sài Gòn ơi! Mộng với tay cao hơn trời

Tôi hái hoa tiên cho đời để ước mơ nên đẹp đôi

Share this post


Link to post
Share on other sites

Mùa này HN có gió heo may rồi ....

(sưu tầm )

Em trở về khung trời ấy mùa thu.

Cũng nắng heo may và khoảng không gian nhè nhẹ

Chỉ bước chân em không còn hồn nhiên như thế

Ngập ngừng, ưu tư trên vạt cỏ một thời...

Lá khô vàng, lá quy luật vẫn rơi...

Chiếc lá mơ ước năm xưa giờ ở nơi nào xa mãi

Em kiếm tìm chút dư âm còn lại

Gió thổi bùng lên cuốn một điệu van xoay.

Khẽ thở dài, chợt nghe mắt cay cay

Có những khoảng đời tuyệt vời nhưng thường trôi qua rất vội!

Khao khát thêm một lần được vô tư hờn dỗi

Mùa thu mong manh kẻo....

mai lạnh đông về...!!!!!

Share this post


Link to post
Share on other sites

"Thu đi…cho lá vàng rơi"

02:46' 02/11/2008 (GMT+7)

Posted Image Đâu đây, một vài cơn gió mùa đông bắc ngấp nghé. Hà Nội vừa trải qua những ngày "đại hồng thủy". Vậy mà trong nỗi lo bộn bề của cuộc sống, người ta vẫn nhớ về mùa thu, vẫn viết về mùa thu sắp qua khi nhìn thấy lá rơi. "Thu đi… cho lá vàng rơi” như ca từ dịu dàng đâu đó...Cái sự vàng úa ấy, có thể hanh hao buồn, có thể nao nao buồn, nhưng vẫn làm lòng người rưng rưng đầy cảm xúc. Bởi đâu đó mơ hồ, một kiếp nhân sinh lại bắt đầu…

"Thu đi…

Posted Image

Ở đó, con người cũng trẻ, họ sống trong những tòa nhà trẻ. Nguồn ảnh: hanoimoi.com.vn

Hà Nội. Từng con gió xoay xoay những cánh lá sấu nhỏ trên đường. Mỗi bước chân tôi như nhẹ nhàng đón gió heo may. Tia nắng vàng trên đầu ngọn sóng, liễu rủ lơ thơ trên mặt hồ soi bóng tháp đồng hồ bưu điện thành phố. Ta yêu mảnh đất này, mỗi nhành cây, mỗi góc phố rêu xanh cổ kính đã đi vào hồn người như những gì hiển nhiên phải thế, nhẹ và ngọt đến nao lòng.

Nơi tôi làm việc nằm trong một khu đô thị mới chứa chan nắng, ăm ắp gió. Ở đó, con người cũng trẻ, họ sống trong những toà nhà trẻ, và tất nhiên cây cối, cảnh quan cũng trẻ. Còn mùa thu vàng thì năm nào cũng thế, cái cảm giác trẻ dường như không tồn tại ở thu, bởi mỗi khi cái hanh hao của mùa heo may chợt đến, cái yếu ớt của những tia nắng chợt đến, trong tôi lại rộn lên cảm xúc kiếm tìm sự bình yên của mỗi con phố nhỏ Hà Nội.

Tôi thích nhất mùa thu Hà Nội. Dù đi nhiều nơi, nhưng không đâu tôi có được cái cảm giác thanh bình khi lặng ngắm Tháp Rùa, thả hồn mình theo những gợn sóng biếc nơi chân cầu Thê Húc. Một chén nước trà xanh chan chát đầu môi, một thanh kẹo lạc giòn tan, thơm phức ngọt ngào ấm cúng, một đĩa nộm bò khô cay xè góc phố Cầu Gỗ, hay chút lành lạnh trong len áo Đinh Liệt.

Mỗi con phố nhỏ Hà Nội khi nhắc đến tôi thường nhớ và gắn nó với một điều gì đó thân quen. Góc phố Hàng Gai có cà phê Giảng. Hàng Ngang, Hàng Đào sầm uất bán buôn. Hàng Đường ô mai, mứt, bánh. Hàng Buồm kẹo bánh sữa đường. Hàng Điếu gối ga giường đệm…Cũng chẳng biết tự khi nào phố phường Hà Nội mang tên như thế, chỉ biết khi lớn khôn mỗi tên phố ăn sâu vào tôi một miền ký ức. Hàng Quạt, Hàng Chĩnh, Hàng Mắm, Hàng Hành, Hàng Vôi, Hàng Chuối, Hàng Khoai, Hàng Lược…Những con phố “Hàng” nho nhỏ, những ngôi nhà phố cổ nho nhỏ, thâm trầm vẫn cứ tồn tại với thời gian, duyên dáng và quyến rũ lạ lùng.

Người ta vẫn bảo không mùa thu nơi nào đẹp và đặc biệt như mùa thu Hà Nội. Đơn giản thôi, chỉ là vạt nắng, chỉ là tiếng lá vàng xào xạc hay một cành liễu mải đùa trong gió rớt mình xuống mặt hồ thu. Hay là gói cốm nhỏ xinh xinh với cánh lá sen xanh biếc. Ở đó có hương mùa thu trộn hương cốm non phưng phức, man mác, nồng nồng của lúa mới, của hương sen.

Posted Image

Cảnh sắc đổi màu, lá xanh dần sang vàng ruộm. Nguồn ttvnol.com

Cảnh sắc đổi màu, lá xanh dần sang vàng ruộm, lạ thay, cái vàng ruộm ấy không mang hơi hướng tàn úa, thảm thương mà lại như màu tươi mới. Nhẹ nhàng thôi, những cành hoa sữa trắng ly ty, ngọt ngào trong đêm vắng. Những cây cao, thẳng tắp, thân to khoẻ xù xì, trên đó là những cụm hoa trắng đục đua nhau toả ngát, thi thoảng có bông mải đùa chạy theo gió phủ kín cả gốc cây già.

Bạn đã một lần đi bộ ở một góc Hồ Gươm dọc phố Hàng Khay chưa? Ở đó, mùa thu khi nào cũng rõ là mùa thu nhất. Bởi ở đó có gốc sấu già mỗi bận thu về lại uốn mình trút lá. Ở đó, tương phản rõ nhất sự sâu lắng dịu dàng của mùa thu Hà Nội với sự ồn ào náo nhiệt của con người sống đời nhân thế.

Không còn tiếng tàu điện leng keng, không còn những cửa hàng bách hoá cũ kỹ. Hà Nội, Thủ đô rộng lớn và sầm uất, nhộn nhạo, cũ mới đan chen. Người Hà Nội như đang ngày đêm miết mải kiếm tìm cho mình một chỗ đứng. Nhưng đâu đó, bên cạnh những hối hả tất bật, vẫn chợt thấy một nét thanh tao của cụ già thong dong bên chiếc đài nhỏ xinh phát ra những âm thanh quen thuộc. Ta bỗng muốn kiếm tìm những nơi xưa cũ, ngâm mình trong không gian tĩnh lặng để hồi tưởng về một mùa thu vàng Hà Nội sắp đi qua...

…Cho lá vàng rơi…"

Sớm mai thức dậy, bạn bỗng thấy bầu trời cao và xanh hơn. Gió cứ trêu đùa mơn man trên cánh tay trần thiếu nữ. Nắng đổ ập xuống những vòm nhỏ hanh hao. Bạn cứ cảm thấy Hà Nội hôm nay có gì khang khác. Một Hà Nội nhẹ hơn một chút, trầm hơn một chút và êm dịu hơn một chút.

Posted Image

Lá cuốn nhẹ tênh theo một bánh xe...Nguồn ảnh: tagvn.com

Nhưng bạn không thể chỉ ra được tường tận cái biến đổi mơ hồ ấy. Cho đến khi bạn dừng lại trước cột đèn đỏ nằm bên cạnh một gốc me già. Bất chợt, bạn thảng thốt ngẩng đầu lên. Lá me đổ ập xuống, chầm chậm, chầm chậm. Người thiếu nữ đưa tay vén hờ tóc còn vương lại vài cánh lá me nhỏ xíu. Thế ra, Hà Nội đã vào một mùa trút lá, một mùa lá rơi…

Bạn hãy dừng xe lại một chút, tạt vào một quán cóc ven đường và nhấp một ngụm trà không đá. Nhưng hãy nhớ chọn cho mình quán cóc dưới gốc cây cổ kính. Sẽ chẳng khó cho bạn đâu để tìm một quán nhỏ như thế. Quán leo teo người. Sau ngụm nước chè đầu tiên, vai bạn đã thênh thênh đôi chiếc lá vàng. Dưới đáy cốc đã kịp in một chút nắng tràn qua kẽ lá. Và bạn có biết mình vừa uống một chút thanh khiết của mùa thu?

Bao người Hà Nội phương xa nhớ một mùa sấu trút lá trên con phố Phan Đình Phùng. Lá trải thảm xao xác bên lề đường. Lá cuốn nhẹ tênh theo một bánh xe vội vã. Lá đùa vui cùng trận gió sang mùa. Lá đang rơi, cứ thảnh thơi như trọn một kiếp luân hồi. Bạn sẽ rất nhớ một gốc sấu cụ thể nào đó có bao nhiêu vết lồi lõm, có những cái rễ sần sùi hay có những con nhện hay làm tổ trong ấy, bởi đó là cây sấu bạn đã trèo cả tuổi thơ. Bạn đã xa Hà Nội. Nhưng chả bao giờ bạn quên được cái thời khắc này đâu…

Tôi đứng bên con phố, bắt gặp một gánh hàng rong trên đôi vai gày bước vội, chợt thấy lòng buốt nhói. Tạt vào quán ven đường gọi một cốc sấu đá. Lạnh đến tê người. Cái vị rân rân đầu lưỡi khiến ta nhớ mẹ, nhớ bà của ta quá. Dáng mẹ ngồi gọt sấu bên bậu cửa. Bàn tay của mẹ thâm đen nhựa sấu. Tôi cứ tự hỏi quê mình giờ cũng đang trút lá, bà có còn đi quét lá tre nữa hay không? Hoá ra Hà Nội mùa trút lá còn cho ta những thời khắc gợi lại trong mình chút thênh thang tuổi thơ.

Posted Image

Lá trải thảm xao xác...Nguồn ảnh: tinypic.com

Hà Nội mùa trút lá, tôi cứ thích dẫn dụ bạn đến những quán cóc vỉa hè. Không biết có phải đó là nỗi ám ảnh về Hà Nội của tôi không. Nhưng có lẽ chính những quán cóc ấy đã tự mang trong mình cả thần sắc của Hà Nội. Có rất nhiều người bạn nói với tôi rằng họ đã rất yêu, rất ước ao một Hà Nội trong những áng văn.

Nhưng họ thất vọng khi đứng trên chính mảnh đất họ từng ước ao ấy. Tôi chỉ cười mà hỏi mình rằng đã bao giờ họ dám dành ra một chút thời gian của những toan tính đời thường mà ngồi trong một quán cóc ven đường thảnh thơi đắm mình trong một Hà Nội mùa trút lá chưa?

Hà Nội có một vẻ đẹp mang nỗi buồn thường trực nhưng buồn hơn vào những mùa trút lá. Bạn chẳng cần là thi sĩ cũng sẽ chẳng cầm lòng được trước một hàng bằng lăng trụi lá, mới hôm nào còn rưng rức tím. Bạn sẽ nhớ lắm một khoảng trời tây bắc xa xôi đã đi qua khi chợt gặp một cây tếch lẻ loi trút lá giữa phố phường Hà Nội. Nhớ một cô gái Thái, nhớ một điệu múa xòe, nhớ một đêm sương. Nỗi nhớ dâng đầy trong kí ức.

Tôi yêu nhất Hà Nội không phải là hương hoa sữa nồng nàn cũng chẳng phải là hoa sưa quí phái bởi nó xa với kí ức của tôi quá. Mà tôi yêu nhất màu lá cơm nguội vàng bên hồ Gươm cổ kính. Bạn có bao giờ quên một tuổi thơ nhặt quả cơm nguội bắn súng phóc không? Bạn có bao giờ quên cái vị ngòn ngọt, chan chát của thức quả mùa thu ấy hay không?

Tôi gọi Hà Nội mùa trút lá là “mùa nhớ”. Mỗi chiếc lá vàng rơi là một nỗi day dứt, một nỗi nhớ, một nỗi buồn. Ai cũng có nỗi nhớ, nỗi buồn riêng mình. Nhưng rồi một ngày nào đó, tôi bất chợt gặp giữa cái xác xơ của cây, là một nhánh mầm. Một ngày nào đó, tôi bất chợt gặp bạn ở một nơi xa xứ, hẳn chúng ta sẽ lại ngồi ôn với nhau kí ức về một Hà Nội mùa lá vàng rơi...Lá rơi, để đâu đó mơ hồ, lại bắt đầu một kiếp nhân sinh...

  • Nghiêm Tuấn Anh- Nguyễn Anh Thế

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tôi gọi Hà Nội mùa trút lá là “mùa nhớ”. Mỗi chiếc lá vàng rơi là một nỗi day dứt, một nỗi nhớ, một nỗi buồn. Ai cũng có nỗi nhớ, nỗi buồn riêng mình. Nhưng rồi một ngày nào đó, tôi bất chợt gặp giữa cái xác xơ của cây, là một nhánh mầm. Một ngày nào đó, tôi bất chợt gặp bạn ở một nơi xa xứ, hẳn chúng ta sẽ lại ngồi ôn với nhau kí ức về một Hà Nội mùa lá vàng rơi...Lá rơi, để đâu đó mơ hồ, lại bắt đầu một kiếp nhân sinh...

Hay! Rất hay! =D>

Share this post


Link to post
Share on other sites

bài thơ này được phổ nhạc thành bài hát: " em ơi, Hà Nội phố"

Hà Nội phố

1.

Em ơi ! Hà Nội - phố !

Ta còn em mùi hoàng lan

Còn em hoa sữa.

Tiếng giày gọi đường khuya

Thang gác cọt kẹt thời gian

Thân gỗ ...

Ta còn em màu xanh thật đêm

Ngôi sao lẻ

Xào xạc chùm cây gió

Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ

Lá thư quên địa chỉ.

Quay về ...

2.

Ta còn em một gốc cây,

Một cột đèn

Ai đó chờ ai?

Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…

Ta còn em một ngã ba vội vã,

Chiếc khăn quàng tím đỏ thoáng qua,

Khuôn mặt chưa quen

Bỗng xôn xao nỗi khổ…

Mỗi góc phố một trang tình sử…

3.

Ta còn em con đường vắng

Rì rào cơn mưa nhỏ.

Trên vòm cao

Đổ xuống chuông hồi.

Nhà thờ Cửa Bắc

Tan chiều lễ

Kinh cầu còn mãi ngân nga…

4.

Ta còn em đôi mắt buồn

Dõi cánh chim xa.

Tháng năm dừng lại

Một ngôi nhà.

Gã Trương Chi ôm ghita

Từng đêm

Hóa đá…

Ta còn em chuyến tàu đêm

Về muộn

Qua cầu

Một người nào lạc giữa sân ga...

5.

Em ơi ! Hà Nội - phố !

Ta còn em những hố sâu

Trước cửa

Cơn mưa đầy

Chiếc thuyền giấy lang thang

Không bến đỗ...

Ta còn em quả bóng lăn

Một mình trên sân cỏ.

Thằng bé thẫn thờ.

Tuổi thơ qua cuộc chơi,

Vội vã...

Ta còn em cánh cửa sắt

Lâu ngày không mở.

Nhà ai ?

Qua đó bâng khuâng,

Nhớ tuổi học trò...

6.

Ta còn em giàn thiên lý,

Năm xưa

Thơm mùi hò hẹn

Cuộc tình đầu ngọt lịm.

Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...

Ta còn em chuỗi cười vừa dứt.

Nắng chiều vàng ngọn cỏ

Vườn hoang

Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...

Ta còn em tiếng ghita

Bập bùng tự sự

Đêm kinh kỳ một thuở

Xanh lơ...

7.

Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc

Già nua,

Đếm thời gian

Theo nhịp đong đưa

Trước ngõ phố

Sót cây hoa gạo.

Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...

8.

Ta còn em những ngọn đèn mờ.

Trên nóc phố,

Mùa trăng không tỏ.

Tiếng rao đêm

Lạc giọng

Thờ ơ...

Ta còn em bảy nốt cù cưa,

Lão Mozart hàng xóm

Từng đêm quên ngủ.

Cô gái mặc áo đỏ venise

Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ

Những mảnh vỡ trên thềm -

Beethoven và Sonate Ánh Trăng -

Nốt nhạc thiên tài bay lả tả.

Một kiếp người,

Một phím đàn long…

9.

Ta còn em khuya phố,

Mênh mông,

Vùng sáng nhỏ.

Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.

Rượu làng Vân lung linh men ngọt.

Mắt cô nàng lúng liếng,

Đong đưa,

Những chàng trai say suốt cả mùa…

10.

Ta còn em tiếng hàng ngày

Vang âm đường phố.

Tia hồ quang chớp xanh.

Toa xe điện cuối ngày,

Người soát vé

Áo bành tô cũ nát…

Lanh canh ! Lanh canh !

Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ ?

Bó gạo, mớ rau

Mẹ về buổi chợ

Lanh canh ! Lanh canh !

Lá bánh, củ khoai.

Đàn con trên bến đợi

Cuối ngày…

11.

Em ơi ! Hà Nội - phố

Ta còn em con đê lộng gió.

Dòng sông chảy mang theo hình phố.

Cô gái dựa lưng bên gốc me già,

Ngọn đèn đường lặng thinh

Soi bờ đá…

Ta còn em một con tàu

Giã biệt bến sông.

Mảnh trăng vỡ

Tiễn người bỏ xứ.

Dãy phố buồn..

Nghìn năm mắt nhớ...

12.

Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,

Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.

Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.

Gã đầu trần đi ngược trời mưa...

Ta còn em con đường tên cũ

Cổ Ngư,

Cành phượng vĩ là đà.

Chiều phai nắng,

Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...

Ta còn em chiếc lá rụng

Khởi đầu nguồn gió.

Lao xao con sóng biếc

Gió Tây Hồ.

Hoàng hôn xa đến tự bao giờ ?

Những bước chân tìm nhau vội vội.

Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...

13.

Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm

Thoáng mùi sen nở muộn

Gió Nhật Tân

Gợi

Mùa hoa năm ấy

Cánh đào phai…

14.

Ta còn em cơn mưa rào

Đi nhanh qua phố.

Chiếc lá bàng đầu tiên nhuộm đỏ.

Cô gái băng qua đường

Chợt hồng đôi má.

Một chút xanh hơn,

Trời Hà Nội hôm qua...

Ta còn em cô hàng hoa

Gánh mùa thu qua cổng chợ.

Những chùm hoa tím

Ngát mùa thu...

15.

Em ơi ! Hà Nội - phố

Ta còn em một Hàng Đào,

Không bán đào.

Một Hàng Bạc,

Không còn thợ bạc.

Đường Trường Thi

Không chõng, không lều

Không ông nghè bái tổ vinh quy...

Ta còn em tiếng gọi trong đêm,

Người đi xa trở về.

Căn nhà không biển số.

Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.

Ngày về phố cũ quên tên...

16.

Ta còn em chiếc xe hoa

Qua hàng liễu rũ,

Điệp vàng rực rỡ.

Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.

Những gót son dập dìu đại lộ.

Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...

Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.

Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,

Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.

Ngõ phố nào in dấu hài hoa... ?

17.

Ta còn em đường lượn mái cong

Ngôi chùa cổ.

Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.

Ai đó ngồi bên gốc đại,

Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.

Cuộc đời, có lẽ nào,

Là một thoáng

Bâng quơ...

Ta còn em những cuộc tình

Như một bài thơ.

Những nỗi đau gặm mòn phận số.

Nhật ký sang trang

Ghi thêm nỗi khổ...

18.

Ta còn em đống kim ngân

Đổ đầy Hàng Mã.

Ngựa, xe, võng, lọng,

Những hình nhân nuối tiếc vàng son.

Khi phố phường là miền loạn gió

Làm sao tìm được mớ tro than... ?

19.

Ta còn em nóc phố lô xô,

Màu ngói cũ

Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.

Con đường đá lát bao niên kỷ ?

Qua sông nhớ mẹ tuổi già...

20.

Em ơi ! Hà Nội - phố

Ta còn em mảnh đại bác

Ghim trên thành cũ.

Một thời thịnh,

Một thời suy,

Hưng vong lẽ thường.

Người qua đó,

Hững hờ bài học sử..

Ta còn em dãy bia đá

Nhân hình hội tụ.

Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.

Ly rượu đầy xin rót cúng cha.

Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.

Bến nước nào đã neo thuyền ngự ?

Đám mây ào in bóng rồng bay ?...

21.

Ta còn em tháng chạp,

Những hàng cây óng ả sợi hồng

Tháng chạp

Trên giường trải chiếu hoa

Tháng chạp,

Mùi hương dài theo phố.

Một tháng chạp

Mẹ

Nửa đêm thức

Hóa vàng…

22.

Em ơi ! Hà Nội - phố

Ta còn em năm cửa ô -

Năm cửa gió

Cơn bão thường niên qua đó -

Ba mươi sáu phố,

Bao nhiêu mảnh vỡ ?

Ta còn em một màu xanh thời gian.

Một màu xám hư vô,

Chợt nhòe,

Chợt hiện.

Chợt lung linh ngọn nến,

Chợt mong manh một dáng,

Một hình,

Nhợt nhạt vàng son,

Đậm đầy cay đắng…

23.

Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,

Ô cửa ngẩn ngơ

Ngôi nhà không người ở

Khung trời của nỗi buồn

Vô cớ…

Người nghệ sĩ lang thag

Hoài,

Trên phố.

Bống thấy mình không nhớ nổi con đường.

Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha…

24.

Ta còn em những giọt sương,

Nhòe nhòe bóng điện.

Mặt nước Hồ Gươm,

Một đêm trở lạnh.

Tháp Rùa ngả bóng lung linh.

Cánh nhạn chao nghiêng chiều cuối

Người ra đi mang theo buốt giá,

Áo choàng không ấm thân gầy,

Cầm bằng như cánh chim bay…

25.

Em ơi ! Hà Nội - phố !

Ta còn em cây bàng

Mồ côi mùa đông.

Ta còn em nóc phố

Mồ côi mùa đông.

Ta còn em mảnh trăng

Mồ côi mùa đông…

Phan Vũ

12/1972

Share this post


Link to post
Share on other sites

Gửi nắng

Nắng Sài gòn chan hoà ấm áp

Muốn gửi về Hà nội mùa đông

Căn phòng nhỏ anh mặc đủ ấm không

Em xót xa khe cửa ùa gió lạnh.

Chuyến xe đêm rì rầm cơn mưa tạnh

Mặt đường trơn đừng cản bước chân anh

Em xin gửi sớm mai chút nắng hanh

Sưởi ấm lòng người trai Hà Nội .

Thơ anh viết dù rằng rất vội

Em vẫn tìm được ngọt ngào trong gió bấc canh thâu

Phương xa ấy dừng vơ vẩn lo âu

Ở phía em, niềm tin luôn thắp sáng .

Đã lâu rồi chưa được nghe anh nói

Tiếng ấm vang tiền kiếp Hà Nội ơi

Em đi tìm âm thanh trong tiếng gió chơi vơi

Giờ bắt gặp nao lòng em thương nhớ.

Sưu tầm.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay