Thiên Sứ

Cậu Bé Vừa Biết Nói đột Nhiên đọc Thành Thạo

11 bài viết trong chủ đề này

Cậu bé vừa biết nói đột nhiên đọc thành thạo

Cập nhật lúc 14/01/2011 09:16:00 AM (GMT+7)

Thời gian gần đây, người dân xã Hưng Công, huyện Bình Lục (Hà Nam) xôn xao chuyện cháu Trần Quang Minh - con trai của gia đình anh Trần Văn Quân và chị Trần Thị Thắm có những khả năng đặc biệt.

Gia đình cho biết, cháu Minh chậm nói vì đến hơn hai tuổi mới biết nói, nhưng vừa biết nói cháu đã biết đếm các con số lên đến 1.000 và đọc thành thạo các chữ viết.

Vừa theo mẹ từ ngoài đồng về, cháu Minh không hề tỏ ra dè dặt khi thấy có người lạ. Cháu nhanh nhảu chào tất cả mọi người và nói: “Cháu đi bẻ đỗ về” rồi xông tới bật tivi. Minh tỏ rõ là một cháu bé rất thông minh, nghịch ngợm và hiếu động hơn các bạn cùng lứa.

Posted Image

Cháu Trần Quang Minh (Ảnh: Internet)

Ông nội cháu là Trần Văn Lịch cho biết, mẹ cháu sinh cháu rất khó, phải qua ba nơi mới sinh được. Khi lên trạm xá của xã, họ bảo thai nhi to quá, rồi chuyển lên huyện. Đến bệnh viện huyện, bác sỹ lại bảo là thai nhi có nhiều biểu hiện khác thường, rồi lại chuyển lên bệnh viện Đa khoa tỉnh. Tại đây, đến tận 11 ngày sau cháu mới ra đời.

Sinh ra cháu được 3,8 kg, nhưng người tím ngắt, mình đầy vết chàm. Mọi người trong gia đình làm mọi cách nhưng các vết chàm vẫn không mờ đi là mấy. Tính đến nay, cháu Trần Quang Minh chưa được 3 tuổi rưỡi.

Qua hai năm đầu đời cháu vẫn chưa nói được dù chỉ là những tiếng thông thường “ba...ba”, “mẹ” như bao đứa trẻ khác.

Mẹ của cháu Minh tâm sự: “Thấy con người ta khỏe mạnh, bi bô tập nói, vợ chồng em buồn vô cùng mà chưa biết làm thế nào. Nhưng là con đầu lòng nên hai vợ chồng bàn nhau cố gắng làm lụng thêm vài năm nữa, sau đó mới đưa cháu đi khám.”

Đột nhiên một hôm, khi cả nhà đang ăn cơm, Minh chỉ vào chiếc xe máy của bố và đọc đúng từng số trên biển số xe. Sau đợt đó, cứ khách vào nhà chơi, có xe là cháu lân la tới đọc biển số xe. Ngay từ khi biết nói, cháu đã có thể đếm được đến con số 1.000.

Bác Phạm Văn Tùng, hàng xóm của anh Trần Văn Quân hồ hởi cho biết thêm: “Mấy hôm trước thu hoạch ngô về nhà, đang phơi ngô thì cháu Minh sang chơi. Cháu sà vào, vừa nhặt vừa đếm, đếm đến hơn 400 bắp thì mẹ cháu gọi về ăn cơm. Tôi đếm lại thì quả nhiên không sai bắp nào.”

Để kiểm chứng lại, chúng tôi viết con số ghép 4 chữ số đúng ngày sinh ngày mất của Bác Hồ “1890-1969,” cháu đọc vanh vách rồi lại ra đùa với mọi người trong gia đình.

Ngoài khả năng đọc số, đếm số khi mới hơn 2 tuổi, cháu còn có thể đọc được tất cả các chữ viết rất chuẩn. Đến nay, tuy chưa nói sõi, những âm chữ phát ra còn ngọng líu ngọng lô, nhưng các chữ viết cháu không cần phải đánh vần mà vẫn đọc được một cách trôi chảy.

Anh Quân còn nhớ rõ lần đi nộp thuế về để biên lai trên mặt bàn, cháu Minh cầm tờ biên lai rồi đọc to “Chủ nhiệm Trần Văn Hà.”

Mọi người cứ ngỡ là cháu đọc theo tivi, nhưng sau đó cháu lại đọc nhiều chữ giống trong biên lai. Mẹ cháu chỉ cho cháu đọc lại từng từng chữ trên biên lai, cháu đọc rành rọt không sai chữ nào. Từ đó trở đi, hễ gặp chữ gì trên tường, hay những chữ ghi ở băng zôn, khẩu hiệu treo trên đường cháu đều đọc.

Mẹ cháu phấn khởi khoe: “Thấy con đọc được, bố cháu đi mua ngay cho cháu bảng chữ cái, chưa kịp dạy cháu đã lôi ra đọc thuộc hết luôn. Có lần, cháu Minh đọc cho bà nghe gần hết trang kinh thánh của bà. Đặc biệt, những dòng chữ xanh, đỏ chạy trên tivi cháu cũng đọc được. Khi chúng tôi chỉ cho cháu dòng chữ “Cài đặt GPRS 3.0” cháu đọc vanh vách “Cài đặt GPRS ba chấm không.”

Chưa hết ngạc nhiên, chúng tôi lại chứng kiến cháu cầm cuốn sổ của chúng tôi và lật lên đọc vanh vách “Đảng Cộng sản Việt Nam, Đảng bộ tỉnh Hà Nam nhiệm kỳ 2010-2015.”

Trước khả năng của cháu, gia đình đã cho cháu vào trường mầm non xã học, nhưng được 2 buổi cháu đòi lên lớp lớn. Ông nội cháu vừa kể vừa cười: “Có một lần tôi cho cháu đi chợ cùng, ngoảnh vào mua đồ quay ra đã không thấy cháu đâu. Gia đình phải huy động người nhà đi tìm mãi không thấy. Hóa ra cháu nó lẻn vào trong trường cấp 1B xã Hưng Công chơi cùng các anh chị lớp 1. Từ dạo đó, cháu hay đòi tôi vào trường đi học. Hôm nào không dỗ được tôi vẫn phải cho cháu ra trường cấp 1 chơi. Khi biết được khả năng của cháu Minh, cô giáo Nguyễn Thị Tâm đưa cho cháu cuốn sách toán lớp 9, cháu đọc một mạch, không ngắc ngứ hay phải đánh vần chữ nào”.

Những đồ dùng như tivi, đầu đĩa, bộ âm ly, điện thoại trong nhà Minh đều có thể sử dụng rất thông thạo; nhớ thứ tự các kênh truyền hình để tự bật lên xem. Những số điện thoại của mọi người trong nhà Minh đều nhớ, khi chúng tôi hỏi cháu đọc vanh vách số của bố Quân và tự tay cháu bật máy, bấm số gọi. Những chức năng của chiếc điện thoại di động như chơi trò chơi, nghe nhạc... anh Quân không biết sử dụng, nhưng cháu Minh đã biết thành thạo.

Trước khả năng đặc biệt của cháu, ông nội Trần Văn Lịch bày tỏ tâm sự: “Trời phú cho cháu khả năng hơn người, song gia đình tôi cứ nửa mừng nửa lo. Mừng vì cháu kháu khỉnh, thông mình hơn các bạn cùng trang lứa. Lo vì với khả năng này của cháu, nhưng gia đình vẫn còn khó khăn nên không biết đầu tư cho cháu như thế nào để có thể tạo điều kiện phát huy được khả năng thiên bẩm đó về sau”.

(Theo TTXVN)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Posted (đã chỉnh sửa)

Tích mãi thì cũng phải tản. Khác nhau người tích nhanh hay tích chậm, tích nhiều hay tích ít. Tản nhanh hay tản chậm, tản nhiều hay tản ít.

Ngày còn bé, Học Trò ít nói lắm, đến khi đi học thì chữ và số nó nhập tâm từ bao giờ, chỉ việc thốt ra thôi. Mọi người lại tưởng mình chăm học.

Thế mà lúc kiểm tra định kỳ thì cả nhà mới phát hoảng: Toán dốt đằng toán, văn dốt đằng văn.

Suốt 8 năm học đầu tiên văn không hơn được 6 điểm, Toán không hơn được 5 điểm.

Từ năm lớp 9 trở đi, xem ra các sao dần mở cửa, tỏa sáng nên mọi chuyện được cải thiện tốt hơn, đương nhiên là ko ở dạng mù mờ như trước mà cũng nắm giữ ngội vị số 1 của 1 vài môn.

Còn nói chuyện khác thì lắm chuyện bà cụ thân sinh cứ dật mình thon thót trước các trò nghịch ngợm của con. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng có gì là đột biến trong cuộc sống cả.

Suy cho cùng, tự thấy rằng một phần do tiềm thức, một phần do môi trường, một phần do bản tính (ko phải bản năng), một phần do trí tuệ bản thân nó dẫn đến vấn đề 1 đứa trẻ có thể bộc phát ra như vậy.

Đến giờ di chứng vẫn còn là khi nói đến tính toán thì ngại lắm, dù rằng lắm mưu tính, toan tính, công việc cũng phải tính. Vì vậy máu lười mà nổi lên thì thôi, khỏi tính cũng do đó là hay tính sai, toàn phải nhờ đến máy móc thiết bị. Ngẫm lại số mình toàn có duyên với cái tinh vi nên có ỷ lại vào vi tính cũng ko có gì là lạ.

Văn thì nghe hay đáo để, nhưng viết ra thì than ơi là củi ơi, gạo đi đầu rồi. Chính tả là cái gì đó nó khó như vượt qua chính mình trong tình hình viết nhiều hơn nói. Ơn trời, được cái đánh máy nhoay nhoáy nên không phải tốc ký trừ ký cọt, chứ không thì đúng là chữ xấu lại thêm sai be bét chính tả.

Chú thích: chữ tuy xấu, nhưng ai cũng đọc được dù rằng có thể mỗi người hiểu 1 kiểu do sai chính tả.

Edited by Học Trò

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lạ quá! Khoa học giải thích sao?

Cái này ngoài tầm hiểu biết của khoa học thực nghiệm.

Khoa học chịu!!! Pótay.com!

Nếu không chịu thì ... chắc lại bảo là có ... bịp bợm chi đây! Cần phải làm các phép thử, các phép loại trừ, qui nạp, kiểm chứng ... có bằng cớ rõ ràng được các cơ quan có chức năng tầm Quốc tế kiểm soát từ khâu đầu tới khâu cuối rồi xác nhận. Sau đó sẽ mang đủ các thứ thiết bị, máy móc tới đo dạc, quay phim, chụp ảnh, ... đến ... Thánh cũng chạy mất dép!

Tóm lại, những vấn đề này thuộc lĩnh vực "vật chất tinh tế" hơn, khó có thể đem các thiết bị vốn từ "vật chất thô" hơn để khảo sát. Những phương thức khảo sát "vật chất tinh tế" thì ngày nay khoa học còn chưa có khái niệm nào!

Tôi nghĩ, trước mắt cứ ghi nhận thực tế khách quan đi (tất nhiên loại trừ các thủ đoạn bịp bợm). Tới một lúc nào đó nhân loại sẽ hiểu được thôi.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Quảng Nam: Bé 2 tháng tuổi đã biết nói

Thứ Ba, ngày 25/01/2011, 08:00(Tin tuc 24h)

- Thời gian gần đây, người dân tỉnh Quảng Nam liên tục đến nhà anh Lê Minh Vương (25 tuổi, trú tại xã Tam Lãnh, huyện Phú Ninh) để chứng kiến cảnh con anh là cháu Lê Thị Hà Giang nói chuyện từ khi 2 tháng tuổi.

Ngày 24-1, chúng tôi tìm đến nhà anh Lê Minh Vương để tìm hiểu câu chuyện có một không hai ở xã Tam Lãnh này. Trao đổi với chúng tôi, anh Lê Minh Vương cho biết cháu Lê Thị Hà Giang sinh ngày 26-9-2010. Lúc mới sinh, cháu nặng 3,1kg và hiện nay đã gần 8kg.

Posted Image

Cháu Giang đã biết lật và nói khi mới 2 tháng tuổi

Vào một buổi trưa, khi Giang gần 2 tháng tuổi, vợ chồng đang ôm con ngủ bỗng nghe cháu gọi “ba!”, “mẹ!”. Sau đó, cháu nói liên tục từ một âm đến ba âm.

Cả hai vợ chồng đều bất ngờ, không thể tin vào tai mình. Khi Vương nói với ông nội của Giang và người dân xung quanh, ai cũng cho rằng anh nói đùa. Đến khi tận mắt chứng kiến, mọi người mới tin câu chuyện anh Vương là thật.

Posted Image

Hai bố con Hà Giang

Từ khi cháu Giang biết nói đến nay, nhà anh Vương luôn đông người đến xem và chọc cho cháu Giang nói chuyện.

Vợ chồng anh Vương dự định khi trời bớt lạnh, ngớt mưa sẽ đưa cháu đến bệnh viện khám và nhờ bác sĩ lý giải về hiện tượng này.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thằng con út tôi mới hơn ba tháng cũng nói được mấy câu. Thí dụ: Một lần cu cậu nằm võng khóc, tôi chạy vào nựng nó: "Sao con khóc thế?". Nó nói: "Mẹ - chợ - ghê" - dịch ra nghĩa là: "Mẹ đi chợ thấy ghê (tiếng miền nam tức là sợ). Bế nó đi đâu lâu nó đòi "Đi về". Tiếng thì còn dại dại, nhưng nghe khá rõ. Vậy mà bây giờ chơi gamme như điên, học thì dốt như - không biết như gì, tạm gọi là như heo. Vậy mà vẫn lên lớp! Chán quá! Được cái không đua đòi thôi.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thằng con út tôi mới hơn ba tháng cũng nói được mấy câu. Thí dụ: Một lần cu cậu nằm võng khóc, tôi chạy vào nựng nó: "Sao con khóc thế?". Nó nói: "Mẹ - chợ - ghê" - dịch ra nghĩa là: "Mẹ đi chợ thấy ghê (tiếng miền nam tức là sợ). Bế nó đi đâu lâu nó đòi "Đi về". Tiếng thì còn dại dại, nhưng nghe khá rõ. Vậy mà bây giờ chơi gamme như điên, học thì dốt như - không biết như gì, tạm gọi là như heo. Vậy mà vẫn lên lớp! Chán quá! Được cái không đua đòi thôi.

Thông tin về hiện tượng cháu Trần quang Minh ở xã Hưng Công, Bình Lục, Hà Nam tôi nhất định sẽ kiểm tra tính xác thực, tôi có thể làm được việc đó vì tôi có quen biết ông nội của cháu là ông Trần văn Lịch từ khi ông Lịch còn học lớp 7 ( phổ thông 10 năm ).

Nếu hiện tượng cháu Trần quang Minh là có thật cũng như trường hợp cháu Lê thị Hà Giang ở Quảng Nam cùng những trường hợp khác ( kể cả trường hợp con của bạn Thiên Sứ ) là có thật, thì theo cách giải thích của tôi ( như đã trình bầy trong bài giải thích về hiện tượng “luân hồi” và “đầu thai”trong topic: “phải chăng linh hồn và thế giới tâm linh cũng là vật chất” của bạn Congly ) thì đây là sự “đầu thai” trở lại của những “linh hồn” còn quá bé, chưa đủ năng lượng để “vượt” sang chiều không gian khác, vì vậy những thông tin được lưu trữ từ kiếp trước không cần phải giải mã, và đứa trẻ cứ mặc nhiên sử dụng, có điều dung lượng của “tệp tin” hãy còn quá bé, vì vậy nếu đứa trẻ đó không tiếp tục học tập, tu dưỡng, rèn luyện thì cái “vốn” ban đầu đó cũng trở nên vô nghĩa. Không bao giờ được chủ quan vì danh hiệu “ Thần đồng”.

Bắc Đẩu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Sách toán lớp 9 đâu chỉ có chữ, còn các ký hiệu toán học, làm sao mà "cháu đọc một mạch không sót chữ nào" đc ợ? Nếu không đc ai dạy thì vô lý quá.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hết bĩ cực là thái lai và ngược lại. Trẻ em mà đã là thần đồng thì lớn chẳng làm được cái gì cả. Đến như những thần đồng đất Việt đều phải từ 6, 7 tuổi mới có những biểu hiện thông minh và sinh ra trong một gia đình Nho giáo chứ không tự nhiên mà thành. Không nên vui mừng khi gặp một thần đồng nhí mà chỉ nên coi là một hiện tượng lạ cần nghiên cứu

Thân mến

Share this post


Link to post
Share on other sites

Sách toán lớp 9 đâu chỉ có chữ, còn các ký hiệu toán học, làm sao mà "cháu đọc một mạch không sót chữ nào" đc ợ? Nếu không đc ai dạy thì vô lý quá.

Vẫn theo cách lý giải của tôi, đó là sự đầu thai trở lại của một đứa trẻ, mà kiếp trước “linh hồn” của nó đã nạp được những thông tin về kiến thức của lớp 9. Ở nhiều nơi còn có tập quán: không thờ cúng ( làm giỗ ) những người chết quá trẻ, bởi quan niệm: “để cho nó còn đi đầu thai”.

Bắc Đẩu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cái thường tình trong cuộc đời này là ai cũng muốn mình hay con cái mình là thần đồng, siêu nhân, dị nhân...Xem ra việc này quá dể dàng. Thì ra cái khó nhất, khó vô cùng trong cõi đời này là làm...người bình thường.Posted Image

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vui lòng đăng nhập để bình luận

Bạn sẽ có thể bình luận sau khi đăng nhập



Đăng nhập ngay