Tiểu Phương

Viết Cho Nhau

37 bài viết trong chủ đề này

Posted (đã chỉnh sửa)

Đọc song mấy bài của chị Tiểu Phương mà bùn quá, nhìn lại những gì mình đã đánh mất mà lòng buồn rười rượi, nếu mình bít nhìn lại mình sớm hơn thì đâu có bùn như thế

Thanks chị rất nhiều, hi vọng ông xã chị sẽ đọc được bài viết này

Edited by Vi Tiểu Bảo

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cảm giác như viết hết rồi, nhưng không phải, vẫn còn nhiều thứ cần viết ra. Bởi e đã đánh rơi đâu đó mất nụ cười. Rơi lúc nào nhỉ? Rơi ở đâu?

Và e mong tìm thấy nụ cười đã đánh rơi ấy.

TP kiếm thử trong túi của người bên cạnh xem có không? :D

Aniwai, cheer up, dear :D

Share this post


Link to post
Share on other sites

TP kiếm thử trong túi của người bên cạnh xem có không? :D

Aniwai, cheer up, dear :D

Hihi, đã tìm và biết nó ở đâu rồi. Đang vận động có người cùng tìm với mình thôi T à, hi vọng sẽ sớm lấy lại nó về.

:D :D :D

:D :D :D

Share this post


Link to post
Share on other sites

Đọc song mấy bài của chị Tiểu Phương mà bùn quá, nhìn lại những gì mình đã đánh mất mà lòng buồn rười rượi, nếu mình bít nhìn lại mình sớm hơn thì đâu có bùn như thế

Thanks chị rất nhiều, hi vọng ông xã chị sẽ đọc được bài viết này

Thực ra kể cả khi m đã mất đi rồi m cũng vẫn ko biết được lý do tại sao mà mất, ko biết được nên làm thế nào nếu lần tiếp vẫn tái diễn...

Nhưng đôi khi người ngoài nói 1 vài câu lại khiến m thu lượm được nhiều thứ đấy.

Chúc may mắn lần sau.

Thân mến

Share this post


Link to post
Share on other sites

Gặp bà Út ở dưới quê lên chơi, 2 bà cháu ngồi nói chuyện rỉ rả. Câu chuyện của bà đơn giản lắm, mà e như bắt gặp lại tuổi thơ của mình với những buổi leo trèo cây hái quả, đánh đáo đánh bi.

Và câu chuyện cạn dần. Từ dưng, bà nhìn e chăm chăm khiến e bối rối. Chả lẽ, bà phát hiện con bé lem luốc ngày nào giờ trở thành ng phụ nữ trưởng thành ntn ư? Bà chợt hỏi,

Ủa, cái răng khểnh của mày đâu rồi?”

Bao nhiêu thứ bà ko nhớ, tự dưng lại nhớ cái răng là sao nhỉ? Bà buông câu tiếp

"Ngày xưa, mày cười đẹp lắm, tao mà đang buồn, nghe thấy tiếng mày cười là hết liền à…”

Câu nói bâng quơ của bà làm e giật mình. Ừ nhỉ, ngày xưa e là cô bé hay nói hay cười, hàm răng khoe ra cả, đều tăm tắp và trắng bong.

Mẹ từng nói, Tết ko có pháo mà nghe con P nhà m cười đã thấy rộn ràng vui vẻ, chứa chan mùa xuân đó sao.

Ba mắng e con gái vô duyên lạ, cười hơ hớ thế ai dám yêu con nhỉ, vậy mà mỗi lần đi xa về, ba lại ôm lấy e và nói “ CƯời cái ba nghe coi con” đó sao?

..........

Mình quen nhau cũng từ nụ cười của e.

Rồi mình yêu nhau từ nụ cười tỏa nắng như thế.

Lấy nhau, sinh con đẻ cái, tạo dựng cơ ngơi.

Và dưới con mắt của nhiều ng, kể cả ở dưới quê m nữa, e đã trở thành ng thành thị, có nhà đẹp xe xinh, chồng yêu con quí…

Tưởng rằng như e đã có cả thế giới trong tay, nhưng có phải vậy ko?

Không!

Nay e chợt hiểu ra rằng có 1 thứ e đã đánh rơi đâu đó, một thứ mà e để mất bấy lâu mà ko lo tìm lại. Đó chính là nụ cười của e.

Mà e đã đánh rơi NỤ CƯỜI của m ở đâu nhỉ?

Phải chăng e đã đánh rơi trong những lo toan của cuộc sống bon chen thành thị?

Phải chăng e đã đánh rơi trong cơn lốc xoáy cơm áo gạo tiền?

Phải chăng e đã đánh rơi trong những lần xung đột vợ chồng?

Phải chăng e đã đánh rơi trong những đêm thao thức chờ a về sau cuộc nhậu?

Phải chăng e đã đánh rơi trong khoảng không xa xôi vời vợi giữa chúng mình dù ta vẫn còn bên nhau mỗi tối?

E đã đánh rơi thật rồi, a nhỉ?

Rơi mà e ko hay biết.

Bỗng dưng, e chợt nhận ra rằng những thứ trước nay e vẫn cho là ghê gớm, là to tát… thì giờ đây, nó chẳng đáng giá gì so với NỤ CƯỜI đã đánh mất.

Và hôm nay, e khao khát tìm lại NỤ CƯỜI của chính e biết chừng nào.

Có thể, nó ko còn là nụ cười răng khểnh.

Có thể nó ko còn là nụ cười giòn tan như pháo nổ

Có thể nó ko còn là nụ cười “vô duyên” mà ba em nựng nịu…

Nhưng e sẽ quyết đi tìm lại nó, dù diện mạo của nó giờ ra sao chăng nữa…

Và e sẽ tìm được nó nhanh hơn, nếu a cùng tìm với e, a nhé.

Vợ của anh.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ai đó nói: "Nhân chi sơ tánh bổn thiện"

Ai đó cũng dạy: "Lỗi tại tôi,lỗi tại tôi mọi đàng"

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ai đó nói: "Nhân chi sơ tánh bổn thiện"

Ai đó cũng dạy: "Lỗi tại tôi,lỗi tại tôi mọi đàng"

:(

Nghĩ ra mọi việc đều đơn giản, mà vẫn xảy ra, ...

Share this post


Link to post
Share on other sites

Gửi người bạn yêu quí của tôi,

Cậu đang vô cùng chán nản, bởi cậu chợt nhận ra niềm vui duy nhất, hạnh phúc duy nhất mà cậu tưởng cậu có lại ko mang lại cho cậu niềm vui và hạnh phúc, đó là người đàn ông cậu gọi là chồng.

Cứ như 1 ng đang tựa vào 1 cái cây, gốc cây bị sâu ăn ruỗng ngã đổ thì người dựa đổ theo. Điểm dựa của cậu bị lung lay, làm cậu chao đảo và cậu bắt đầu oán trách điểm tựa ấy...

Nhưng cậu biết ko, bạn tớ ơi, ... a ấy xưa nay vẫn thế, sự lung lay cậu tưởng ở nơi a ấy nhưng nào có phải, nó nằm chính ở cái nhìn của cậu đó thôi.

Cậu than thở A ấy cực kỳ ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân mình

Đồng ý với cậu. 10 ng đàn ông thì có tới 9 ng mang tên ích kỷ, Trần Ích Kỷ, Phạm Ích Kỷ, Nguyễn Ích Kỷ, ... Chỉ có điều, khi khai sinh, cha mẹ họ đã giấu 2 chữ đó đi mà thôi.

Bạn tớ ơi, từ ngày đầu lên xe hoa, tớ đã hiểu ra điều đó. Họ ích kỷ, nhưng ở khía cạnh khác, lại rất bao dung.

Thế nào là bao la?

Với ng phụ nữ chúng m, là chồng, là con, là tổ ấm xinh xinh vun vén mỗi ngày.

Với ng đàn ông, thế giới họ càng bao la hơn ta, có sân tennis, có những chai bia, có cuộc du ngoạn khám phá điều mới mẻ, ... và có cả vợ, cả con trong đó, cậu ạ.

Cậu có nhớ bài hát "Và tôi cũng yêu em", phải, tôi yêu 1 chén rượu ngon, tiếng chim hót đầu cành, và yêu biển vắng, ... và tôi cũng yêu em, sau hàng loạt những thứ yêu khác.

Cậu than thở chàng ko biết sẻ chia, cậu hoang mang tự hỏi ko biết cái gì thực sự là quan trọng đối với a ấy. Chàng nhà tớ cũng thế, chàng cũng mang nhiều khuôn mặt, của 1 nhân viên năng nổ ở công ty, của 1 a chàng galant tốt bụng chốn đông ng, của 1 ng đàn ông lịch lãm khi gặp các bóng hồng dễ thương, và cả của 1 ông chồng cau có, gia trưởng nữa.

Lúc đầu, tớ cũng bức xúc biết bao.

Nhưng thôi cậu à, cái cau có, ích kỷ ấy phải có chỗ cho họ bộc lộ chứ, nếu bộc lộ ra ngoài, thì xấu chàng hổ ai? Thôi cứ để chàng phơi bày sau cánh cửa im ỉm của gd vậy.

Rồi cậu thất vọng khi chàng có dấu hiệu khả nghi bởi 1 tin nhắn không nên lưu trong điện thoại với lời lẽ có cánh, hay những dấu hiệu đổi thay là lạ. Cậu bức xúc lắm, tớ biết. Chàng nhà tớ cũng thế thôi.

Chàng đôi khi buông ra lời bỡn cợt với cô e nào đó bên cạnh. Có sao đâu. Làm gái cho ng ta trêu mà. Nếu ko trêu gái thì đâu phải thằng đàn ông đích thực! Chà!

Thực sự tớ biết là cậu đang vô cùng tức tối, chán nản, thất vọng, ... mà nếu có dành ra 1 ngày để nghe chắc cậu cũng ko thể nói hết. Nhưng thôi cậu ơi. Vì sao cậu biết ko? Ko phải tớ học được cách tha thứ và yêu thương mà chỉ là tớ ko còn ảo tưởng về tình yêu, ko ảo tưởng và thần tượng về "chồng'

Chàng thế nào, tớ nhìn nhận như thế.

Ko tô vẽ, ko dối lừa bản thân.

Ko mong đợi, ko hi vọng.

Hãy nhìn chồng với đích thực những gì a ấy có, cậu ơi. Để ko dửng dưng quá đỗi trước điều tốt đẹp a ấy mang tới cho cậu. Và ko oán trách những thứ tồi tệ a ấy gây ra.

Làm được như thế rồi, cậu sẽ tìm được bình yên trong cuộc hôn nhân vốn nhiều sóng gió.

Hãy tin tớ đi, nhé!

Bạn của cậu!

Share this post


Link to post
Share on other sites

Con thân yêu!

Mẹ đang ngồi update lại CV đi xin việc nhưng vẫn biết con đang rón rén phía sau lưng rồi “hù” một tiếng để mẹ giật mình. Thế rồi hai mẹ con mình cùng cười như nắc nẻ. Con nhõng nhẽo leo lên lòng mẹ ngồi.

“Mẹ bận rồi, chút nữa đi nhé”.

Con phụng phịu: “Mẹ viết gì đó?”

“Mẹ viết đơn xin việc”

“Vậy là mẹ sẽ đi làm lại hả?” – con hỏi vẻ ngạc nhiên pha lẫn những thất vọng khó hiểu

Chợt con òa khóc nức nở. Suốt hôm ấy và cả ngày hôm sau nữa, con không nói với mẹ tiếng nào. Ngày sinh nhật của con cũng gần kề, nhà mình ai đến ngày sinh nhật cũng sẽ viết tất cả những ước mơ ra một tờ giấy, đốt đi, gửi những ước mơ sâu thẳm nhất và hi vọng sẽ thành sự thực. Mẹ đợi con ngủ rồi trộm đọc mảnh giấy chứa đựng ước mơ của con. Năm nào cũng vậy, mẹ luôn làm như thế để có thể thỏa mãn được phần nào những mơ ước của con, để được nhìn thấy điệu bộ sung sướng của con hay nghe tiếng con reo vang hạnh phúc khi ôm trong tay món quà mà mình vẫn ước ao. Nhưng rồi mẹ sững người!

Con ước gì mẹ mãi mãi không tìm được việc làm để có thể ở nhà với con”.

Ôi! Con yêu!

Rồi vô tình, mẹ mẹ lại tìm thấy bài tập làm văn của con cách đây một năm. “Em hãy miêu tả về người mẹ của mình”. Càng đọc, mẹ càng sửng sốt. Mẹ là một người “giỏi giang, năng động, là một người có địa vị xã hội” nhưng dường như, thật khó khăn với con khi tìm ra từ ngữ để toát lên điều đó.

Mẹ thấy chua xót vô cùng.

Lẽ nào chân dung của mẹ trong con khi viết ra lại khó đến thế sao?

Mẹ nhớ lại một năm trước đây, khi mẹ đang ở một tập đoàn đa quốc gia, mẹ như bị cuốn đi trong bất tận công việc, những cuộc giao tiếp, những lần đi công tác ở nước ngoài… Cuối tuần ở nhà, mẹ cố gắng đưa con đi công viên, đi xem xiếc; tối nào mẹ cũng đọc truyện con nghe, chơi cùng với con; đêm về, chờ con ngủ mẹ mới tiếp tục ngồi làm proposal hay những chương trình chờ lauching dịch vụ còn dang dở, ... Trong thâm tâm, mẹ nghĩ thế là đủ. Chẳng phải mẹ đã vất vả để mang lại con cơm no, áo ấm, những món đồ chơi đẹp và luôn cố gắng dành quĩ thời gian eo hẹp của m để chơi cùng con đó sao đấy sao?

Thế rồi cơn lốc suy thoái kinh tế cuốn nhiều người vào vòng xoáy dữ dội của nó, trong số đó có mẹ. Mẹ ở nhà, thời gian cho con và ba là trọn vẹn. Lúc này, mẹ mới biết thế nào là cảm giác con quấn quanh chân mẹ, ríu rít cả ngày. Mẹ thật vui với những cảm xúc bình dị và yên ấm. Mẹ cũng không ngờ rằng con cảm thấy vui vẻ và sung sướng đến nỗi giờ đây mơ ước của con lại là mẹ mãi mãi ko đi làm, chỉ ở nhà với con thôi.

Con thương yêu!

Bình thường, con lắng nghe và xem mẹ như thần tượng. Nhưng vào ngày sinh nhật con năm nay, con đã dạy mẹ một bài học quý giá, con có biết không? Giờ mẹ mới cảm nhận đến tận cùng rằng điều có giá trị nhất mà một người mẹ có thể mang đến cho con mình, cho gia đình mình - nhất là trong một cuộc sống không ít áp lực, ko ít bon chen - là gì. Điều mà con cần nhất ở mẹ chính là sự hiện diện trong cuộc đời của con. Đôi khi chỉ là một cái ôm, là nụ cười hay thậm chí là một lời la mắng. Tất cả những thứ ấy thoạt nhìn thật đơn giản và bình thường quá đỗi, con nhỉ. Nhưng nó sẽ xâu kết lại thành mối dây thiêng liêng của tình thâm, thành nền tảng vững chắc cho mai đây con bước vào đời…

Cảm ơn con của mẹ nhiều lắm!

Yêu con thật nhiều.

Mẹ của con.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thư gửi người vợ giỏi giang của a ngày 8.3

Khi a đến thì e đang thuyết trình, vô cùng duyên dáng trong chiếc áo sơ mi cổ bèo xếp nếp và chân váy màu ghi xám. Rồi a lắng nghe e, giọng êm ái, trong sáng, nhưng thật dứt khoát và đầy tính thuyết phục. Đâu đó, a nghe có ai nói khe khẽ, vừa khâm phục lại vừa châm biếm pha chút ghen tị “C ấy giỏi quá, cãi chồng thì chồng nào cãi lại được.”

A rất muốn quay lại và nói rằng, e ko phải ng phụ nữ cãi chồng, mà chỉ một câu nhẹ nhàng của e khiến chồng e đầu hàng vô điều kiện. Rồi a chợt nhớ khi m còn yêu nhau, a đưa e đi chơi cùng bạn a, cùng gđ a. Thoạt đầu, mọi người chỉ khen e xinh xắn, e duyên dáng, e nhẹ nhàng, khen e nói chuyện lôi cuốn, ... rồi chả còn ai để ý tới việc e của a xinh hay ko xinh nữa, bởi thái độ của e luôn ôn hòa, bởi kiến thức của e sâu rộng, bởi hiểu biết mênh mang và bởi những nét tinh tế, tỉ mỉ nơi e. Mọi người ko chê e điểm nào, trừ một điều, e quá giỏi.

Thật không công bằng chút nào e yêu nhỉ? Người dở thì phải phấn đấu để giỏi giang, ng giỏi thì ng ta e sợ. Và a đã yêu e, chỉ vì e giỏi. E thông minh, e ham học, e luôn chiêm nghiệm cuộc sống, e tận hưởng ý nghĩa của cuộc sống từng giây phút. Và e luôn bé nhỏ trước a. Ra ngoài, e tự tin là thế, về nhà, e luôn nấu những món khiến a ngon miệng; e dạy con sống bản lĩnh, tự lập; e decor nhà cửa thật tinh tế; e hiếu thuận với bố mẹ; e chan hòa với mọi người, ...

Năng lượng của e ở đâu, e nhỉ? Có phải ở trong lòng tự trọng trước cuộc đời, trước xã hội, để e phải phấn đấu sống một cuộc sống đầy ý nghĩa? Có phải ở trong tình yêu e dành cho a, cho con, cho gđ m?

8.3 năm nay, e yêu, a muốn nói, a tự hào về e, và a muốn cả thế giới này biết điều đó. A không sợ bị khuất lấp bên cạnh ánh sáng rực rỡ của người phụ nữ bên m. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi nhé e, cùng tỏa sáng và tận hưởng cuộc đời.

Gửi đến e ngàn lời yêu thương.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Gửi Tiểu Phương,

Ai đeo trâm ngọc giữa rừng?

Trâm vàng ai nỡ vùi trong tuyết dầy?

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Gửi Tiểu Phương,

Ai đeo trâm ngọc giữa rừng?

Trâm vàng ai nỡ vùi trong tuyết dầy?

Rừng sâu đai ngọc đã cài

Khéo khen cô gái có tài vịnh bông

Một ngày trăng rọi trên sông

Trâm vàng nghiêng dáng bóng lồng trong gương

Tiểu Phương hiểu rồi. Sẽ làm như vậy chị Nắng.

Thân mến

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay