Trần Phương

“giữ ý” Với Chồng

1 bài viết trong chủ đề này

“Giữ ý” với chồng

PN - Kể từ ngày mình làm đám cưới đến giờ đã là bảy năm ba tháng. Khoảng thời gian đó chưa phải là dài nhưng cũng đủ để vợ chồng mình hiểu nhau hơn.

Anh biết mình không phải là người đàn ông nhạy cảm như mong muốn của em, nhưng anh là người chồng sẵn sàng chia sẻ với vợ. Anh cũng biết em là người vợ tốt bụng, đa cảm, luôn quý trọng tình thân… Từ khi em về làm dâu, bố mẹ, họ hàng nhà chồng chưa bao giờ trách cứ em điều gì. Đáp lại lòng tốt của em, anh cũng đã cư xử đúng mực với bố mẹ vợ để em được mát lòng. Nhưng em biết không, có một việc em làm khiến anh khó nghĩ quá.

Hai tháng trước, bà ngoại ở quê ra chơi, cả nhà mình vui vẻ đón bà. Biết bà ở quê làm lụng vất vả, chẳng mấy khi có dịp lên thành phố thăm con cháu nên anh đã cố gắng thu xếp công việc để ngày chủ nhật cả nhà đưa bà đi thăm thú phố phường, đi siêu thị mua sắm… Anh làm những việc đó hoàn toàn tự nguyện, thoải mái, thấy bà vui anh cũng vui trong lòng.

Đầu tuần, vợ chồng mình đi làm, con đi học, bà ở nhà với cô giúp việc. Dẫu biết tính em chu đáo nhưng anh cũng nhắc em là phải chuẩn bị thức ăn và dặn cô giúp việc ở nhà nấu nướng phục vụ bà, vì vợ chồng mình đều đi làm xa không về ăn trưa cùng bà được. Gần đến giờ ăn trưa, anh còn nhắn tin hỏi em đã gọi điện cho bà chưa, em bảo: em gọi rồi, anh yên tâm.

Ăn cơm xong, anh chợt nhớ ra là đã để quên một số giấy tờ quan trọng cần giải quyết trong buổi chiều nên quay về nhà lấy. Nghe tiếng chuông cửa, cô giúp việc chạy ra, nhìn thấy anh, khuôn mặt thoáng vẻ ngơ ngác và lo lắng: sao cậu về giờ này? Khi anh hỏi bà đâu, thì cô giúp việc lúng túng: cô H. chở bà đi ăn hải sản chưa về. Thực sự, anh cũng hơi bất ngờ, nhưng khi nghe cô giúp việc chạy theo anh, ái ngại: “Cậu đừng nói chuyện này với cô kẻo cô lại trách tôi, cô đã dặn là không được để cậu biết”, thì anh thực sự bị “sốc”.

Em à, có nhất thiết em phải “lén lút” mời mẹ một bữa ăn thế không? Có nhất thiết em phải nói dối anh không? Nếu em là anh, trong trường hợp ấy, em sẽ nghĩ như thế nào? Anh đâu phải là người đàn ông nhỏ nhen, ích kỷ, cũng không phải là người xét nét, ki bo. Báo hiếu bậc sinh thành dù bắt đầu từ việc nhỏ nhất là điều nên làm. Em có thể làm điều đó một cách công khai và rủ anh cũng làm (nếu tiện) có phải hơn không? Như thế thì niềm vui của mẹ có lẽ sẽ được nhân lên rất nhiều, và trong lòng anh cũng không phải khó nghĩ. Anh không ở nhà chờ em về và đã dặn cô giúp việc đừng nói chuyện anh về bữa trưa hôm đó vì anh không muốn em khó xử.

Anh nói chuyện này ra không có ý trách móc gì em, chỉ là để em rút kinh nghiệm. Đã là vợ chồng thì phải tôn trọng, tin tưởng và biết chia sẻ với nhau. Em là phụ nữ có những điều phải tế nhị, nhưng cũng đừng giữ ý với chồng như “giữ ý” với người ngoài. Bởi nếu như thế khi sự việc bị phát hiện sẽ rất dễ gây hiểu lầm, gây mất niềm tin. Và khi niềm tin không còn thì hạnh phúc sẽ rất khó giữ.

Cũng như em, ngày ngày anh vẫn đang cố gắng để vun đắp cho tổ ấm của gia đình mình thêm bền vững. Đừng để anh phải suy nghĩ vì những chuyện không đáng có.

Thu Đức (báo Phụ Nữ Online)

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay