yeuphunu

Sốc Vì Thử Adn Không Phải Là Con Mình

7 bài viết trong chủ đề này

Theo di chúc của mẹ, tôi từ Quảng Ninh lên Hà Nội tìm bố. Mười năm sau lại biết “Bố Hà Nội” không phải là bố đẻ của tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Quảng Ninh, bố là công nhân mỏ, mẹ là nhân viên văn thư mỏ. Năm tôi 28 tuổi, có vợ, có con trai 5 tuổi, thì mẹ bị bệnh hiểm nghèo và qua đời.

Tổ chức tang lễ xong, một bác phụ trách công đoàn mỏ, cũng là người rất thân quen với mẹ tôi, gọi tôi đến đưa cho một bì thư và bảo rằng: Mẹ cháu dặn bác là sau khi mẹ cháu mồ yên mả đẹp, mới đưa cái này cho cháu. Mắt tôi nhòa lệ đọc tờ di chúc mẹ viết riêng cho mình và choáng váng khi biết rằng chồng mẹ, người mà từ khi sinh ra đến giờ tôi vẫn gọi bằng “bố” không phải là bố đẻ của tôi. Theo di chúc của mẹ thì bố đẻ của tôi là một người công tác ở trên Hà Nội mà bác phụ trách công đoàn biết địa chỉ.

Sự thật bất ngờ ấy làm đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi thu xếp công việc rồi lặng lẽ lên Hà Nội tìm bố đẻ theo địa chỉ mà bác công đoàn cho.

Không mấy khó khăn, tôi tìm được ông Nguyễn Thanh T., chuyên viết về công nhân, công nghiệp của một cơ quan báo lớn. Qua quan sát ban đầu tôi thấy ông khá giống tôi từ dáng người đậm, da trắng, cái mồm lúc nào cũng như muốn cười và cả những ngón tay dài thon thả.

Tại môt góc riêng trên tầng 2 của một quán cà phê, chúng tôi ngồi với nhau suốt một buổi chiều, ông đã đọc tờ di chúc của mẹ tôi và òa khóc. Ông là người sống tình cảm, nói cho tôi nghe mọi chuyện vừa thân thiết, vừa cởi mở với tư cách hai người đàn ông. Ông kể rằng hồi đó, ông được cơ quan cử về vùng than Quảng Ninh “nằm vùng” hàng mấy tháng để viết về chủ đề công nhân mỏ. Ông quen biết rất nhiều người và thân nhất là bác công đoàn bây giờ. Ông tham gia rất tích cực mọi hoạt động của thanh niên mỏ, nhất là văn hóa, văn nghệ. Trong nhiều buổi hội diễn, ông đệm ghi ta cho mẹ tôi hát những bài về vùng mỏ đều được mọi người khen ngợi và đoạt giải thưởng. Hai người “say” nhau như điếu đổ.

Trước khi trở về Hà Nội, tình cảm hai người đã quá đà, chàng đã ăn trái cấm.

Rồi mỗi người đi một lối riêng trên đường đời...

Từ đó, tôi có 2 bố, một ở Hà Nội, một ở Quảng Ninh. Trong mười năm qua, từ ngày bố con nhận nhau, tôi nhiều lần đưa cả vợ và con trai lên Hà Nội thăm ông bà. “Bố Hà Nội” rất vui mừng vì thế là có cháu nội, mà lại là “đích tôn” nữa chứ! Ông bà có hai người con, đều là gái. “Bà Hà Nội” dằn lòng chiều ông cho êm ấm cửa nhà.

Sau khi nghỉ hưu, “bố Hà Nội” của tôi hay yếu đau vì có nhiều bệnh, nhất là bị huyết áp cao. Vừa rồi, ông viết dự thảo di chúc, trong đó có nội dung phân chia tài sản cho các con, tôi cũng có phần. Mười năm qua chả sao, nay con gái thứ hai của ông bà tự dưng nêu vấn đề “bố Hà Nội” và tôi phải đi kiểm tra AND, rồi sau đó công bố di chúc thì mọi người trong gia đình mới thừa nhận.

Hai bố con tôi chẳng ngại ngần gì mà không thực hiện yêu cầu ấy.

Điều bất ngờ đã xảy ra làm tôi choáng váng: AND của “bố Hà Nội” không giống AND của tôi! Ông đột quỵ ngay sau khi biết kết quả đó. Tôi và gia đình ông đưa ông vào bệnh viện cấp cứu rồi vội vàng trở về Quảng Ninh như chạy trốn.

Giữa một gia đình có vợ có con, sao tôi lại thấy bơ vơ thế này. Tôi thắp hương khấn vái mẹ tôi và nức nở: Mẹ ơi, con đã có một bố, hai bố, rồi bây giờ… không bố. Vậy ai là bố con?

Share this post


Link to post
Share on other sites

Theo di chúc của mẹ, tôi từ Quảng Ninh lên Hà Nội tìm bố. Mười năm sau lại biết “Bố Hà Nội” không phải là bố đẻ của tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Quảng Ninh, bố là công nhân mỏ, mẹ là nhân viên văn thư mỏ. Năm tôi 28 tuổi, có vợ, có con trai 5 tuổi, thì mẹ bị bệnh hiểm nghèo và qua đời.

Tổ chức tang lễ xong, một bác phụ trách công đoàn mỏ, cũng là người rất thân quen với mẹ tôi, gọi tôi đến đưa cho một bì thư và bảo rằng: Mẹ cháu dặn bác là sau khi mẹ cháu mồ yên mả đẹp, mới đưa cái này cho cháu. Mắt tôi nhòa lệ đọc tờ di chúc mẹ viết riêng cho mình và choáng váng khi biết rằng chồng mẹ, người mà từ khi sinh ra đến giờ tôi vẫn gọi bằng “bố” không phải là bố đẻ của tôi. Theo di chúc của mẹ thì bố đẻ của tôi là một người công tác ở trên Hà Nội mà bác phụ trách công đoàn biết địa chỉ.

Sự thật bất ngờ ấy làm đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi thu xếp công việc rồi lặng lẽ lên Hà Nội tìm bố đẻ theo địa chỉ mà bác công đoàn cho.

Không mấy khó khăn, tôi tìm được ông Nguyễn Thanh T., chuyên viết về công nhân, công nghiệp của một cơ quan báo lớn. Qua quan sát ban đầu tôi thấy ông khá giống tôi từ dáng người đậm, da trắng, cái mồm lúc nào cũng như muốn cười và cả những ngón tay dài thon thả.

Tại môt góc riêng trên tầng 2 của một quán cà phê, chúng tôi ngồi với nhau suốt một buổi chiều, ông đã đọc tờ di chúc của mẹ tôi và òa khóc. Ông là người sống tình cảm, nói cho tôi nghe mọi chuyện vừa thân thiết, vừa cởi mở với tư cách hai người đàn ông. Ông kể rằng hồi đó, ông được cơ quan cử về vùng than Quảng Ninh “nằm vùng” hàng mấy tháng để viết về chủ đề công nhân mỏ. Ông quen biết rất nhiều người và thân nhất là bác công đoàn bây giờ. Ông tham gia rất tích cực mọi hoạt động của thanh niên mỏ, nhất là văn hóa, văn nghệ. Trong nhiều buổi hội diễn, ông đệm ghi ta cho mẹ tôi hát những bài về vùng mỏ đều được mọi người khen ngợi và đoạt giải thưởng. Hai người “say” nhau như điếu đổ.

Trước khi trở về Hà Nội, tình cảm hai người đã quá đà, chàng đã ăn trái cấm.

Rồi mỗi người đi một lối riêng trên đường đời...

Từ đó, tôi có 2 bố, một ở Hà Nội, một ở Quảng Ninh. Trong mười năm qua, từ ngày bố con nhận nhau, tôi nhiều lần đưa cả vợ và con trai lên Hà Nội thăm ông bà. “Bố Hà Nội” rất vui mừng vì thế là có cháu nội, mà lại là “đích tôn” nữa chứ! Ông bà có hai người con, đều là gái. “Bà Hà Nội” dằn lòng chiều ông cho êm ấm cửa nhà.

Sau khi nghỉ hưu, “bố Hà Nội” của tôi hay yếu đau vì có nhiều bệnh, nhất là bị huyết áp cao. Vừa rồi, ông viết dự thảo di chúc, trong đó có nội dung phân chia tài sản cho các con, tôi cũng có phần. Mười năm qua chả sao, nay con gái thứ hai của ông bà tự dưng nêu vấn đề “bố Hà Nội” và tôi phải đi kiểm tra AND, rồi sau đó công bố di chúc thì mọi người trong gia đình mới thừa nhận.

Hai bố con tôi chẳng ngại ngần gì mà không thực hiện yêu cầu ấy.

Điều bất ngờ đã xảy ra làm tôi choáng váng: AND của “bố Hà Nội” không giống AND của tôi! Ông đột quỵ ngay sau khi biết kết quả đó. Tôi và gia đình ông đưa ông vào bệnh viện cấp cứu rồi vội vàng trở về Quảng Ninh như chạy trốn.

Giữa một gia đình có vợ có con, sao tôi lại thấy bơ vơ thế này. Tôi thắp hương khấn vái mẹ tôi và nức nở: Mẹ ơi, con đã có một bố, hai bố, rồi bây giờ… không bố. Vậy ai là bố con?

Bạn YeuPhuNu thân mến. Qua câu chuyệ của bạn tôi thấu hiểu và thông cảm cũng như chia sẻ cùng bạn. Tuy nhiên tôi có vấn đề thắc mắc thế này. Trong 2 người con gái của ông "Bố Hà Nội" tôi thấy có 1 người có lòng tham và rất Ma cô (người đòi thử ADN). Vấn đề ở đây có lẽ có 1 sự bố trí sắp đặt trước cái việc thử ADN này. Chính bạn lấy mẫu từ "bố Hà Nội" và chính bạn đi thử cùng họ chứ? (Tôi nghi ngờ có người đã sắp đặt việc này từ lúc bạn xuất hiện, lúc viết di chúc và nơi thử ADN cũng có fần trong đó). Khi con người ta nổi lòng tham thì sẽ dùng mọi biện pháp để dành bằng được. Theo tôi thế này: Của cải và những gì trong di chúc không quan trọng, quan trọng là bạn tìm được người bố huyết thống của mình như vậy mới tròn chữ Hiếu và làm toại nguyện hương hồn mẹ bạn nơi chín suối. Nếu bạn còn tờ di chúc bạn nên tìm 1 luật sư am hiểu thuộc vp luật sư nào đó tư vấn giúp và có sự chứng kiến của cơ quan bảo vệ pháp luật để làm giám định lại ADN 1 lần nữa. Tôi chắc bạn thành công và tìm lại được nguơi bố huyết thống của mình. Tôi cũng tin rằng chỉ có mẹ cậu mới biết chính xác bạn là con của ai và trước lúc mất đã nói lên điều đó.

Chúc bạn thành công!

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ý kiến của TDN rất hợp lý. Tiền bạc của cải chỉ là phù du, quan trọng là tìm được sự thật về lai lịch, xuất thân của mình.

Share this post


Link to post
Share on other sites
Hehe, bác YeuPhuNu chép nội dung ở nơi khác về mà không nêu trích dẫn làm cả diễn đàn hiểu lầm đây là câu chuyện oái oăm của bác. Hôm nào đi gặp sư phụ chắc phải bắt bác làm kiểm điểm quá.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hehe, bác YeuPhuNu chép nội dung ở nơi khác về mà không nêu trích dẫn làm cả diễn đàn hiểu lầm đây là câu chuyện oái oăm của bác. Hôm nào đi gặp sư phụ chắc phải bắt bác làm kiểm điểm quá.

Chuyện này chắc kiểm điểm suông không xong đâu Chieunam nhỉ :D

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hehe, bác YeuPhuNu chép nội dung ở nơi khác về mà không nêu trích dẫn làm cả diễn đàn hiểu lầm đây là câu chuyện oái oăm của bác. Hôm nào đi gặp sư phụ chắc phải bắt bác làm kiểm điểm quá.

@All

Okla

Xin rút kinh nghiệm vì không nêu xuất xứ thông tin và gây hiểu lầm chút chút.

Sẵn sàng chịu kỷ luật với sư phụ

Ths

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vui lòng đăng nhập để bình luận

Bạn sẽ có thể bình luận sau khi đăng nhập



Đăng nhập ngay