Thiên Sứ

Vĩnh biệt nhà thơ Lê Đạt: Bóng chữ động trần ai..

3 bài viết trong chủ đề này

Vĩnh biệt nhà thơ Lê Đạt:

Bóng chữ động trần ai..

Nguồn: Vietnamnet

Giờ ông ấy đi rồi, tôi vừa buồn, vừa chán. Đáng nhẽ tôi phải đi trước chứ. Tôi cứ hết nằm lại ngồi gần 5 năm nay, đầu óc cứ đảo lộn chuyện cuộc đời. Hiện giờ tôi đang trong “một cơn hấp hối dài” chứ không phải là sống nữa

Hoàng Cầm.

Posted Image

Nhà thơ Lê Đạt

Nhà thơ Lê Đạt tên khai sinh là Đào Công Đạt, sinh ngày 10/09/1929 tại Yên Bái. Nguyên quán xã Á Lữ (Bắc Giang). Ông ngột ra đi lúc 3h 15 ngày 21/04/2008 tại nhà riêng 190 Phó Đức Chính sau một chuyến đi dài thăm lại Tây Nguyên.

Tác phẩm chính: Bài thơ trên ghế đá (1955), Bóng chữ, Hèn đại nhân (1994), Ngó lời (1997), Mi là người bình thường, U75 từ tình (2007).

Lễ viếng nhà thơ Lê Đạt từ 7h 30 – 9h 30 ngày 25/04/2008 tại Nhà tang lễ Quốc Phòng, số 5 Lê Thánh Tông.

Sáng nay (21/4), cô con dâu út thông báo tin ông Lê Đạt mất. Tôi không thấy đột ngột chuyện này. Vì tất cả chúng tôi đều già rồi. Nhưng tôi cứ nghĩ mình phải đi trước ông ấy. Tôi nằm liệt gần 5 năm, lại hơn ông Lê Đạt mấy tuổi nữa… Vậy mà đùng cái ông ấy đi, tiếc lắm.

Nhưng tôi vẫn vững tin vào tài năng của anh em, những gì chúng tôi viết đều có cái để lại cho đời sau. Thật ra, chúng tôi gồm tôi, ông Trần Dần, Lê Đạt, Văn Cao, Đặng Đình Hưng và cậu em út Phùng Quán đã sống với nhau từ thời hoạn nạn nghèo túng. lúc nghèo khổ khó khăn chúng tôi thân nhau hơn là sau khi phục hồi.

Tôi còn nhớ thời gian “bị đánh”, trên đánh, duới đánh, anh em đánh… Anh em chúng tôi viết có hay đến đâu cũng không được báo nào chấp nhận đăng. Vì mọi người đều cho rằng những người từng làm tờ “Nhân văn giai phẩm” là cái gì đó tội lỗi. Hồi đấy sống khổ cực vậy, nhưng cả mấy chúng tôi lại viết hăng hơn.

Cuộc sống chúng tôi vất vả lắm, ông Lê Đạt đi dịch sách, có bà cụ buôn bán giỏi lắm nên chu cấp cho cũng đỡ. Còn tôi và ông Trần Dần khổ hơn. Ông Trần Dần phải đi tô ảnh màu, người ta mang đến từng thúng ảnh, ông ấy cứ ngồi cặm cụi tô. Thỉnh thoảng, tôi cũng giới thiệu được sách cho ông Trần Dần dịch, tiền chẳng được bao nhiêu nhưng cũng là môt cách cải thiện. Có lần ông Trần Dần vừa tô xong thúng ảnh được vài chục bạc. Thấy tôi với ông Lê Đạt xuống chơi, ông ấy ra chỗ quen quen làm cút rượu mấy anh em lại ngồi nhâm nhi với nhau.

Anh em chúng tôi lúc bấy giờ hay gặp nhau lắm, cứ chiều đi bộ xung quanh Hồ, rồi ngồi ghế đá nói chuyện. Có bản thảo đưa nhau xem, góp ý kiến nhiều lắm, nhưng chả bao giờ khen nhau cả. Phần lớn là chê. Ông Lê Đạt xem thơ tôi xong có nói: “Bây giờ mà mày làm thơ cũ quá, không mới. Mày phải đổi thế nào đi chứ, thế này thì cũ quá. Sao mày vẫn sống với cái cũ…”.

Tôi ghi nhận và cũng về xem lại, rồi sửa, nhưng tất nhiên vẫn không thoát khỏi cái cũ được. Hơn nữa, đó là thơ của mình rồi, chứ mới quá lại thành ra thơ ông … Lê Đạt. Trong mấy anh em chơi với nhau, chúng tôi coi Phùng Quán là trẻ con, con nít nên rất gượng nhẹ, còn lại mấy đứa đối xử với nhau rất bình đẳng.

Ông Lê Đạt đúng là phu chữ thật. Ông ấy rất kỹ tính và cẩn thận từng câu chữ trong thơ. Tôi đã từng đọc bản thảo thơ ông ấy, tôi biết có nhiều chữ ông ấy phải vật vã mất mấy ngày, thậm chí mất ăn mất ngủ. Thơ Lê Đạt có tính nhạc, đọc lên rất dễ nhớ. Như câu: “Chiều Âu Lâu bóng chữ động chân cầu” lúc đó vừa đọc xong là tôi nhớ ngay. Còn giờ bảo đọc hết cả bài thì chịu, không nhớ được.

Lê Đạt bắt đầu nổi tiếng hơn nhờ bài thơ in trên Nhân văn giai phẩm có tên “Nhân câu chuyện mấy người tự tử”, sau bài này, danh tiếng Lê Đạt ai cũng biết. Nếu nói về Lê Đạt thì ông ấy là người rất phóng khoáng, hay gọi là phóng túng cũng được. Nhưng ông ấy không yêu nhiều như tôi, ông ấy chỉ có bà Thúy Thúy thôi. Cũng có thể, ông ấy không phải lo lắng về cuộc sống vật chất nhiều nên có cái chất phóng túng ấy.

Lê Đạt nói mình là “phu chữ” cũng đúng, vì khi viết ra một chữ gì mới, ông ấy chọn lọc và suy nghĩ ghê lắm. Tôi đọc thơ ông ấy cũng thấy được chỗ nào ông ấy làm công phu, cân nhắc rồi dằn vặt chữ nọ chữ kia đến mệt…

Hoàng Cầm (Mai Sen ghi)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Nhà thơ Lê Đạt:
Thơ đương đại đang bế tắc

Cập nhật ngày 22 tháng 1 năm 2008 lúc 5:20 am (GMT+7)

Posted Image

"Thơ đương đại đúng là đang bế tắc thật. Nhưng bế tắc thì thời nào chả có. Như là tắc cống ấy mà. Chỉ có điều nỗ lực thông cống thơ của ta hơi ít" - Nhà thơ Lê Đạt tâm sự.

“Tôi sinh ra ở Yên Bái. Tuổi thơ của tôi buồn bã, cô độc, nhạt nhẽo. Tôi không thiếu thốn vật chất nhưng ít được sự chăm sóc gần gũi của cha mẹ. Thế nên tôi đọc sách rất sớm.
Đọc sách khiến tôi có thói quen mơ mộng, và thơ đến với tôi như một cái gì rất tự nhiên. Tôi lớn lên trong tình thương của chữ, và mối tình chữ ấy theo đuổi tôi suốt đời...”.
Nhà thơ Lê Đạt đã tâm sự như vậy, khi trò chuyện với phóng viên.
* Quan niệm viết của ông là gì?
- Thơ người ta lấy ý là chính, thơ tôi lấy chữ là chính. Thơ người ta lập ý, tôi lập từ. Làm thơ rất khó, vì nhà thơ hay bị viết theo tiếng nói quen. Cho nên, những người làm thơ trẻ thường rất già, phải cố gắng công phu lắm mới tạo ra được một thứ thơ trẻ.

* Ông là người có một tiềm lực ngôn ngữ rất mạnh, vì sao vậy?
- Phải lao động. Tôi thích một câu của Paul Vallery rằng: Trời tiếp thị cho ta một câu thơ hay thứ nhất để ta làm tiếp câu thứ hai. Tôi cũng được trời tiếp thị, và sau đó là lao động của bản thân. Tôi là người luôn nhấn mạnh phần lao động trong viết lách.
Cái hình ảnh nhà thơ mà tôi miêu tả trông chẳng sang trọng gì đâu, phu chữ ấy mà. Còn người ta cứ thấy mấy anh Tàu phất bút một cái là thơ tuôn ra, nên cho rằng nhà thơ phải hào hoa sang trọng như thế mới là nhà thơ, thực ra họ chỉ thấy cái kết quả. Để có được cái phất bút ấy người ta phải luyện cả chục năm chứ không đùa.

* Có một cuộc cách mạng trong đời thơ Lê Đạt...
- Đó là khi tôi làm tập Bóng chữ. Rất khó, vì lúc ấy tôi bắt đầu chuyển từ lập ý sang lập từ. Sự thay đổi quan niệm ấy đến từ đâu tôi cũng không biết, tôi đọc, rồi nghĩ, hình như thơ phải như thế.
Đó là một cơ may. Khi Bóng chữ ra có rất nhiều lời khen lắm mà tiếng chê cũng nhiều. Tôi chỉ tham khảo thôi, còn con đường thì tôi đã đi rồi, và tôi tin.

* Nhiều người đang nói đến sự bế tắc của ngôn ngữ thơ đương đại, ông có nghĩ là thơ đang bế tắc không, và phải làm sao?
- Đúng là bế tắc thật. Nhưng bế tắc thì thời nào chả có. Như là tắc cống ấy mà. Chỉ có điều nỗ lực thông cống thơ của ta hơi ít. Tôi thấy ở Việt Nam hiện nay đang có nhiều điều kiện tốt để thay đổi thơ. Lớp trẻ dù chưa định hình nhưng các hoạt động của họ đã tạo được không khí “thông cống”!
Một nền thơ hay bao giờ cũng là một cơ may, một hạnh phúc cho một dân tộc. Sự giàu có không phải sẽ tạo ra thơ hay. Nước Pháp giàu có vật chất và truyền thống văn chương như thế mà thế kỷ XVIII mất mùa trắng vì thơ. Không nên băn khoăn, sốt ruột, hãy cứ làm việc.
Các vị lãnh đạo cũng không thể thắc mắc là sao chưa có thơ hay, mà hãy tự hỏi xem đã tạo điều kiện cho thơ hay xuất hiện hay chưa, đó mới là thắc mắc quan trọng nhất.

* Vậy tiêu chí thơ hay của nhà thơ Lê Đạt là như thế nào?
- Thơ hay là đọc xong phải có được sự thay đổi trong tâm hồn mình. Thơ hay giống như đi qua đò, có gió, có sóng và sang được bờ bên kia. Thơ không hay thì chỉ đứng bờ bên này thôi. Nhưng cũng phải có thời gian lắng đọng. Một câu, một bài thơ hay bao giờ cũng chống lại thời gian. Thơ hay có đạo đức cao vì nó tạo ra một thói quen đạo đức mới. Ở thơ hay, đạo đức, nhân văn, mỹ học là một.

* Vậy chữ làm khổ Lê Đạt hay Lê Đạt làm khổ chữ?
- Có lẽ...cả hai. Mình cũng làm khổ nó thật, mình cứ thắc mắc về nó, lật đi lật lại nó. Nhưng trước khi làm khổ nó thì mình phải làm khổ mình. Chắc là chữ nó cũng tha thứ cho mình, vì mình cũng có sung sướng gì đâu!

Theo NGUYỄN HOÀNG DIỆU THỦY - Tiền Phong



Nguồn: http://www.thotre.com

Share this post


Link to post
Share on other sites

CHÂN TRỜI

Tôi khóc những chân trời không có người bay

(TRẦN DẦN)

Đời bất trắc mộng đầy đất chật

Đói sân chơi hành khất chân trời

Lê Đạt

Tác phẩm đã xuất bản :

Bài thơ trên ghế đá (thơ, 1957)

Cửa biển (thơ, 1958, in chung với Văn Cao, Trần Dần, Hoàng Cầm)

Bóng chữ (thơ, 1995)

Ngỏ lời (thơ, 1997)

Hèn đại nhân (truỵện ngắn, 1997),

Mi là người bình thường (truyện ngắn, 2007)

U75 từ tình (thơ, 2007)

Chưa xuất bản :

Tình mẹ (thơ)

Bước ký vào XXI (trường ca)

Đường chữ (tiểu luận)

Album trắng (thơ và đoản ngôn)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vui lòng đăng nhập để bình luận

Bạn sẽ có thể bình luận sau khi đăng nhập



Đăng nhập ngay