wildlavender

Pho Tượng "phật Cưỡi Vua" Duy Nhất Có ở Việt Nam

3 bài viết trong chủ đề này

Pho tượng "Phật cưỡi vua" duy nhất có ở Việt Nam

Posted Image

Pho tượng độc đáo đã được ghi vào kỉ lục Guiness

Có thể nhiều người biết về chùa Hòe Nhai (Hà Nội), đất tổ của phái Tào Động Việt Nam, nhưng có lẽ không nhiều người đã từng nhìn thấy bức tượng một ông vua đời Hậu Lê hàng ngày hàng giờ phủ phục, và trên lưng ông, là Phật Thích Ca. Đây là pho tượng cùng với một mã văn hóa không nơi nào khác trên thế giới có.

Sắc lệnh cấm trừ đạo Phật

Theo lời kể của nhà sư Thích Tâm Hoan, pho tượng này là kết quả từ một cuộc pháp nạn của các tăng ni Phật giáo Việt Nam năm 1678. Khoảng thời gian hậu Trần đó, khi Phật giáo không còn được đứng ở vị trí quốc giáo nữa, thay vào đó là Nho giáo thịnh hành hơn bao giờ hết. Phật giáo Việt Nam đã trải qua một giai đoạn bị cho rằng không có lợi gì cho xã hội, các tăng ni phật tử sống trong chùa lười nhác và ăn bám xã hội. Đỉnh điểm là đến thời vua Lê Hy Tông đã có một sắc lệnh đuổi hết các sư sãi lên rừng, ai không đi sẽ bị trừng trị nặng nề. Đạo Phật khi đó đã phải trải qua một thời kỳ nhọc nhằn. Một trong số những hòa thượng đắc đạo pháp danh Tông Diễn, được biết đến với tên Tổ Cua, Tổ Cáy cũng bị buộc phải đi qua con đường hoặc sinh hoặc tử này.

Hòa thượng Tông Diễn là thế hệ thứ hai của phái Tào Động tại Việt Nam. Việc ông thả toàn bộ mớ cua mẹ mua được xuống ao khi nhìn thấy chúng khóc (sùi bọt) là lý do ông mang tên Tổ Cua, Tổ Cáy. Cũng sau sự kiện phóng sinh cua, ông đã lên chùa theo Phật, được biết đến như một danh tăng lỗi lạc của kinh thành Thăng Long lúc bấy giờ. Không cam tâm thấy tăng chúng phải trải qua pháp nạn quá nặng nề đó, hòa thượng Tông Diễn đã tìm cách len lỏi trở lại kinh thành Thăng Long, tìm cách giáo hóa vị vua Lê Hy Tông đầy quyền uy và kì thị, vị vua mà sau này, nguyện phủ phục dưới Phật để sám hối những lỗi lầm đã phạm.

Hòa thượng Tông Diễn đã dùng một "phương tiện" để có thể gặp được vua Hy Tông, ông nói dối rằng có một viên ngọc quý muốn dâng tặng. Tuy nhiên, vua Hy Tông kiêu ngạo chỉ cho người ra lấy ngọc. Hòa thượng Tông Diễn bèn cho một tấm biểu đã viết sẵn vào một chiếc hộp chuyển vào cho vua Hy Tông. Trong biểu chỉ có những điều đơn thuần dễ hiểu như: hãy nhìn vào đời Trần, đời Lý, các vua hết sức coi trọng đạo Phật và rồi quốc gia thịnh trị, đạo Phật khiến người ta biết ăn uống đúng mực, không sân si, không giết người cướp của, nó như một viên ngọc quý của quốc gia, vậy tại sao cho đến giờ đạo Phật lại bị cho rằng không mang lại lợi ích gì cho xã hội...

Vua Hy Tông mở chiếc hộp và đọc chiếu mới bừng tỉnh, cho vời hòa thượng Tông Diễn vào trò chuyện. Sau khi nghe hòa thượng thuyết pháp, bèn rút lại sắc lệnh đã ban. Vua Hy Tông từ đây hết sức sửa mình, tự nguyện đề nghị với hòa thượng Tông Diễn rằng nên làm một bức tượng mà trong đó, vua phủ phục dưới Phật, để thể hiện sự sám hối và sửa mình một cách cẩn trọng của ông. Đây là bức tượng độc đáo nhất của văn hóa Phật giáo Việt Nam, mang tính cách Việt và lịch sử Việt, không nơi nào trên thế giới có một mã văn hóa như thế.

Sự sửa mình trí tuệ

"Trong triết học nhà Phật, nghĩa gốc của chữ tu là sửa, con người hàng ngày thể nào rồi cũng đụng chạm đến đời sống của chúng sinh hoặc làm những điều bị ngăn cấm. Vua Lê Hy Tông đã vi phạm một điều rất lớn là phá đạo, trong khi đạo Phật luôn chủ trương đường lối không dùng sự thủ tiêu và tàn nhẫn, đó là một cách "cai trị" mà không cần vũ trang, đó là Phật trị", TS Hán học Cung Khắc Lược nhận xét, "dáng nằm như gãy đó thể hiện một sự quy phục tuyệt đối, dáng mẫu mực của sự thuần phục, ra sức, nó hơn hẳn sự thành khẩn của mọi nền phê bình. Đó là sự chân thành, một sự thay đổi xuất phát từ sâu sắc trong tim chứ không gượng ép và do đó, đây không phải là một sự trừng phạt".

Thoạt nhìn bức tượng thấy một người ngồi trên lưng một người, có vẻ như dữ tợn, như thể đây là một sự trừng phạt đáng thương xót. Tuy nhiên, pho tượng này nằm ở một tầng cao về trí tuệ, một sự sửa mình để sống tốt hơn, một người ở cấp độ cầm quyền cao nhất cũng phải xem lại chính mình. Sự ngự trị trong cõi này còn có một cõi ngự trị siêu hùng ưu việt hơn, đó là lực lượng của trí tuệ, một sự tự thân, của bản thể duy nhất.

"Pho tượng này là để muôn đời chứ không phải là để hoài cổ, như một di tích. Vị vua này đã nghĩ đến một mai hậu của tấm lòng con người, rằng muốn phát triển và thúc đẩy thì phải thay đổi, phải nhận ra mình và cung kính sửa bỏ, thành thực và có một thái độ, nghị lực lớn thì mới đạt được trí tuệ để thay đổi nhân quần xã hội", TS. Cung Khắc Lược nói.

Đây cũng là một pho tượng cho thấy mối liên hệ rất thú vị giữa tôn giáo và chính trị Việt Nam trung đại. Nó là một điển hình mẫu mực của tâm linh, cho thấy con người phải sửa bỏ thì mới đạt được kết quả nhất định. Nếu ai muốn đạt được mong muốn tâm linh nào đó thì pho tượng này là bài học tốt nhất, mặc dù thoạt nhìn với hiểu biết nhỏ bé thì chúng ta có thể thấy sợ, thấy một điều gì dữ dội, trừng phạt nhân quả, nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy rằng con người ai cũng có sai lầm và quan trọng là khi biết sửa bỏ, người ta được tha thứ. Những người đã có tuổi già, hay những người đã từng trải qua gió táp trong cuộc đời, và khi nhìn lại những cuộc kiểm điểm của đời mình, ai cũng sẽ thấy rằng pho tượng như một vị mặn trên lưỡi và hẳn nhiên sự sửa bỏ ấy đúng cho tất cả mọi người, một ví dụ kì lạ của sự tĩnh lặng sửa bỏ toàn thiện.

"Sống trên đời ai cũng có lỗi lầm nhưng ít người chịu nhận, có nhận thì họ cũng chỉ tự nhận với mình hoặc nhận với nhau, những người sẽ không đánh giá và quy tội họ, hoặc có người nhận thì chỉ là nhận suông thôi, không chịu sửa. Vị vua này, người mang quyền lực tối cao trong một nhà nước đã biết nhận lỗi, sửa lỗi. Sự sám hối này không chỉ cho mình ông, mà còn để răn dạy bao thế hệ về sau nữa", nhà sư Thích Tâm Hoan chỉ dạy.

Lai lịch của phái Tào Động

Tào Động tông là một tông phái Thiền quan trọng tại Trung Quốc được hai vị Thiền sư sáng lập, là và đệ tử là . Người ta ghép hai chữ đầu của tên hai vị này và gọi là Tào Động. Mặc dù mục đích tu tập trong hai trường phái và Tào Động như nhau nhưng phương pháp tu tập cụ thể thì có khác biệt. Tào Động tông chú trọng đến phương pháp tức là , "chỉ an nhiên là đủ", Lâm Tế tông chủ trương phương pháp , là quán .

Trong thế kỉ 13, Thiền sư Nhật là đưa tông này qua Nhật và Tào Động trở thành môn phái Thiền quan trọng, ngày nay vẫn còn. Trong tông Tào Động tại Nhật, phương pháp - một trong những thành phần tu học quan trọng của - đã thất truyền từ thời Minh Trị.

Thiền Tào Động được Thiền sư (1636-1704) truyền sang Việt Nam giữa thế kỉ thứ 17. Sư rời Đại Việt năm 1664, cùng với hai đệ tử sang Trung Quốc, đến Hồ Châu học đạo với Thiền sư và ở đó ba năm sau mới về. Thông Giác truyền giáo cho và phái này hoạt động ở Đàng ngoài (miền Bắc), rất thịnh hành cuối thế kỉ 17 và đầu 18. Đàng trong (miền Trung), thiền Tào Động do một Thiền sư Trung Quốc là (1633-1704), hiệu Đại Sán Hán Ông truyền dạy. Năm 1695, theo lời mời của chúa Nguyễn Phúc Chu, Sư đến Thuận Hoá. Sư là người tổ chức giới đàn Thiền Lâm với hàng ngàn người tham dự.

Nhất Cửu Tư Nam

nguồn giac ngo online

6 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Câu chuyện trên đúng sai không rõ nhưng theo bài viết trên phải chăng nhìn nhận một cách thông thường thì đó là một lời ngợi ca những nhà lãnh đạo của Dân Tộc việt Nam khi cần sẵn sàng hy sinh danh dự bản thân để mang lại lợi ích cho nhân dân.Đó phải chăng là nét son riêng biệt trong phẩm chất của những nhà lãnh đạo Việt Nam và chính phẩm chất của những vị Vua chèo lái con tàu đất nước đó đã để dân tộc Việt Nam trường tồn chiến thắng tất cả moi kẻ thù để giữ độc lập Dân Tộc.

Khi một xã hội có quá nhiều người thật giả lẫn lộn đua nhau không sản xuất ra của cải vật chất thì xã hội tồn tại bằng gì nên các Vua trước vị Vua này đã phải chấn chỉnh,thành quả của chấn chỉnh là kinh tế phồn vinh do sức sản xuất tăng lên và khi có ăn rồi thì "phú quý sinh lễ nghĩa" mọi người lại tìm đến tâm linh nên vị Vua này đã làm một điều phù hợp với mong mỏi của mọi người là tiếp đón một nhà sư chân chính.

Bức tượng đó phải trăng là lời nhắn nhủ thâm thúy của vị Vua đó cho mọi người: Tổ Quốc là gốc rễ (nằm ở bên dưới) còn đạo pháp là một cành của gốc, đạo pháp có tồn tại thì phải nhờ gốc rễ Tổ Quốc.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Câu chuyện trên đúng sai không rõ nhưng theo bài viết trên phải chăng nhìn nhận một cách thông thường thì đó là một lời ngợi ca những nhà lãnh đạo của Dân Tộc việt Nam khi cần sẵn sàng hy sinh danh dự bản thân để mang lại lợi ích cho nhân dân.Đó phải chăng là nét son riêng biệt trong phẩm chất của những nhà lãnh đạo Việt Nam và chính phẩm chất của những vị Vua chèo lái con tàu đất nước đó đã để dân tộc Việt Nam trường tồn chiến thắng tất cả moi kẻ thù để giữ độc lập Dân Tộc.

Khi một xã hội có quá nhiều người thật giả lẫn lộn đua nhau không sản xuất ra của cải vật chất thì xã hội tồn tại bằng gì nên các Vua trước vị Vua này đã phải chấn chỉnh,thành quả của chấn chỉnh là kinh tế phồn vinh do sức sản xuất tăng lên và khi có ăn rồi thì "phú quý sinh lễ nghĩa" mọi người lại tìm đến tâm linh nên vị Vua này đã làm một điều phù hợp với mong mỏi của mọi người là tiếp đón một nhà sư chân chính.

Bức tượng đó phải trăng là lời nhắn nhủ thâm thúy của vị Vua đó cho mọi người: Tổ Quốc là gốc rễ (nằm ở bên dưới) còn đạo pháp là một cành của gốc, đạo pháp có tồn tại thì phải nhờ gốc rễ Tổ Quốc.

Liêm Trinh có vẻ thiên về Tổ quốc, nhưng lý luận thì chưa chắc đã khế hợp với ý muốn. Ý muốn chân chánh và lý luận chính xác rồi thực hành đúng đắn thì mới gọi là lý sự tương ưng.

Nếu nhìn vào toàn cục thì các vị vua cõi trời đều là do tu thiền định mà được hóa sanh, hoặc sanh ra rồi làm vua một cõi thì đều đã nhiều đời hộ trì chánh pháp. Đặc biệt như Phật Hoàng Trần Nhân Tông có khi lại là hóa thân của Phật Thích Ca. Hễ sinh ra làm Vua thì đều có duyên với Quần chúng. Điểm chung ở đây là một chữ Hữu Duyên, Một người có duyên với Đại chúng và Đại chung có duyên với Một người.

Cũng nhìn vào toàn cục thì phải thấy cái gì ra cái nấy, đời ra đời, đạo ra đạo trong khẩu hiệu tốt đời đẹp đạo. Được như thế thì chữ Hữu Duyên kia mới có tính chất thiện lành và tích cực. Người chuyên tu thì phải phải nương vào sự cúng dưỡng của tín đồ của xã hội để duy trì thọ mạng, làm như thế là để lìa duyên mà tiến đạo, bậc Xuất gia đạo lực có tiến có thành quả thì tín đồ mới có phước báo thù thắng. Tóm lại cái gì ra cái nấy thì nền tảng mới dần sinh ra sức mạnh khi hội nhập, còn mọi thứ lẫn lộn từ vấn đề căn thì không có sức mạnh được sinh ra.

Một trường hợp điển hình cho sự kiện lẫn lộn là đưa một vị chưa lìa đời sống phàm tục lên giáo phẩm Quốc Sư từ đó mà sinh ra Quốc nạn và Pháp nạn-giả thuyết là như thế. Quốc Sư không thanh tịnh mà lại kết duyên với Đại chúng thì cái nhân hạ tâm hướng về của Đại chúng sẽ không có được cái quả báo thù thắng. Lịch sử đã chứng minh, Quốc Sư Lưu Chi tuy là uyên thâm Phật pháp, thần thông quảng đại, cũng không phạm giới nhưng có nhiều dã tâm vì háo danh Quốc Sư và háo danh Đệ Nhất Phật Môn. Nếu đời người ta tránh sự loạn luân thì trong đạo người ta cũng kiêng sự loạn lý.

Tóm lại để thực hiện sự kiện tốt đời đẹp đạo thì giáo phẩm Quốc Sư phải là người có nền tảng lý lịch chân tu thật chứng, phẩm hạnh đạo đức phải vượt lên trên tiêu chuẩn đánh giá hạnh kiểm bình thường thì từ đó mới làm được thầy của Trời Người, tự do tôn giáo vang danh thiên hạ thì tự nhiên xã hội chiêu cảm nhiều sự thành công.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay