Trần Phương

Thư Của Một Chàng Trai Xem Pháo Hoa Gửi Vợ

1 bài viết trong chủ đề này

Posted (đã chỉnh sửa)

Thư của một chàng trai xem pháo hoa gửi vợ

04/04/2010 0:15

Em thân yêu!

Anh viết thư này cho em trong khi cảm xúc vẫn đang dâng tràn. Anh vẫn còn ngồi một mình trên khán đài, lúc mà tất cả mọi người đã về hết. Gió từ mặt sông Hàn nổi lên mát rượi, khiến không những tờ giấy viết thư mà cả cây bút trong tay anh cũng đang tung bay khiến trong lòng dâng lên một niềm mến thương khó tả.

Em ơi!

Anh vừa được xem một dạ tiệc pháo hoa hùng vĩ. Hàng ngàn hàng vạn những đốm lửa đủ màu sắc bay lên trời, nở bung ra thành những hình thù vô cùng đẹp đẽ và khác lạ, khiến tâm hồn anh ngây ngất, mắt anh long lanh, tóc anh dựng lên còn tim anh đập liên hồi.

Điều buồn bã duy nhất là em đã không có mặt đêm nay cùng anh trong cái giờ phút kỳ diệu này. Điều đáng tiếc vô cùng là trong khi anh vỗ tay, hò hét hoặc nhảy múa cùng những đốm lửa thì em ngồi ở nhà, thậm chí trong góc nhà, cách đây cả ngàn cây số, trên đầu không có pháo hoa mà có cái quạt trần đang quay khọt khẹt.

Tại sao vậy hả em?

Đã hàng trăm lần anh nói với em rằng cuộc sống cần những niềm vui, thậm chí nếu không có niềm vui, hai chúng ta phải tạo ra nó, giành giật nó và cướp lấy nó. Niềm vui như con chim nhảy nhót, như quả chín lắc lư và như cục pháo hoa nở bùng, rất mong manh và dễ vỡ.

Nhưng em không đồng ý như thế. Hay nói chính xác hơn, em không thích những niềm vui trừu tượng như thế. Đó mới là thảm họa, cho hai ta nói riêng và cho trái đất nói chung.

Đã từ lâu rồi, niềm vui của em trở thành rất cụ thể. Đấy là ký thịt heo mua được với giá rẻ, là bịch xà bông được tặng thêm cây bàn chải đánh răng, là tiền điện tháng này chưa lên giá hoặc chai dầu gội đầu rớt từ trên tủ xuống còn nguyên.

Anh không dám bảo những niềm vui như thế là tầm thường. Nhưng anh cam đoan với em rằng chúng không vĩ đại. Chúng không bay vụt lên cao, không nổ rền trời, không có những tia rực rỡ phát ra và không lóe sáng. Bởi thịt heo và xà bông có lóe sáng bao giờ. Dầu gội đầu cũng vậy mà thôi.

Những quan niệm thẩm mỹ đơn sơ ấy đã khiến em không còn nhu cầu ra khỏi nhà, đã làm cho em không có mặt ở đây, không biết tận hưởng những giờ phút trọng đại cả năm, và đôi lúc, cả đời mới có một lần.

Do không hiểu biết sâu sắc về cái đẹp, do thiếu trí tưởng tượng, và do đầu óc luôn loanh quanh với thức ăn, thức uống, thức mặc cùng giá tiền của chúng, em, chả hiểu từ khi nào, đã trở thành một phụ nữ hoàn toàn xa lạ, và đôi khi, hoàn toàn khô khan, cáu gắt, chả rung động gì với cái đẹp bay lên. Thậm chí, đôi lúc, anh buộc phải thầm nghĩ, nếu ban tổ chức không bắn pháo hoa, mà bắn một con gà quay hay một con vịt quay, khéo em sẽ nở nụ cười.

Em thân yêu!

Chắc em biết anh yêu em đến chừng nào.

Anh có một mong mỏi rất rõ ràng, là những gì mình cảm thụ thì em cũng phải cảm thụ. Do đấy, cách đây một tháng, khi biết cuộc thi bắn pháo hoa sẽ diễn ra, anh đã chuẩn bị mua vé, đặt khách sạn, để hai đứa mình cùng tới, cùng xem và cùng dạt dào.

Nhưng em đã từ chối một cách cương quyết và thô bạo. Em dịch cái chi phí của cuộc du lịch hùng tráng đó không phải ra tiếng Anh, mà ra gạo, củi, mắm muối, nước rửa chén, vải lau nhà và em kết luận không đi sẽ tiết kiệm hơn, sẽ đỡ tiêu tốn hơn. Mọi cảm xúc, nếu phải tốn tiền, đối với em, đều cần bác bỏ.

Em ơi!

Anh hoàn toàn hiểu rằng hai chúng ta không giàu có, và có thể còn cách hai chữ đó rất xa. Chúng ta cũng như hàng triệu cặp vợ chồng khác trong thành phố này, đang ngày đêm xoay xở, vật lộn và đôi lúc đánh nhau với giá cả, với đồng lương ít ỏi để tồn tại.

Nhưng đâu phải vì thế mà chúng ta cứ khăng khăng thủ tiêu mọi cảm giác thăng hoa. Đâu phải vì thế mà trong đầu chúng ta xếp đầy thịt kho, cá kho hoặc nước mắm kho, không còn chỗ cho cái đẹp và cái lãng mạn.

Giá như đêm nay em ngồi ở đây, giá như em được thấy đám đông cuồng nhiệt này và những ánh sao băng chói sáng kia, em sẽ tiếc là mình không dám tốn một khoản tiền để hưởng thụ, để cho cái đẹp ngấm vào da thịt một cách sâu sắc.

Anh cảm thấy tiếc vô cùng. Anh hy vọng rằng đọc xong những dòng chữ này, em sẽ đổi thay một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, em sẽ mạnh dạn vứt bỏ những lo toan tầm thường để xông vào một đêm pháo hoa.

Anh của em.

Tèo

------------------------------

Thư của vợ người xem pháo hoa gửi chồng

11/04/2010 2:13

Anh thân yêu!

Em đã đọc kỹ lá thư anh viết cho em tuần trước. Anh đã dành phần lớn các chữ trong đó để trách móc việc em không đi cùng với anh đến tham dự lễ hội pháo hoa vĩ đại vừa qua.

Anh đã không quên kết tội em đủ điều. Nào là keo kiệt về tiền bạc, nào là đơn sơ về thẩm mỹ, cuối cùng thấp kém về tâm hồn.

Anh thân yêu!

Đúng em có hà tiện về tiền bạc thật sự. Bởi một lý do đơn giản mà đanh thép: Nếu không hà tiện chúng ta sống bằng gì? Đồng lương của hai đứa mình cộng lại ít đến mức việc gia đình tồn tại nhờ vào nó cho tới tận hôm nay rõ ràng là điều kỳ diệu nhất của thế kỷ, là một câu hỏi mà các nhà dinh dưỡng học, kinh tế học lẫn sử học không khi nào có thể trả lời.

Với đồng lương đấy, em đành thú nhận với anh, lúc nào trong đầu em cũng chỉ chứa những màu sắc của gạo, của củi, của nước mắm và của hàng ngàn thứ linh tinh khác chứ không phải của pháo hoa.

Với đồng lương ấy, mỗi chuyến du lịch với em, dù chỉ ra ngoại thành, cũng vĩ đại như lên mặt trăng, và mỗi ngày ở khách sạn, nếu có, sẽ là cơn ác mộng khi nhìn bảng giá tiền phòng.

Anh cảm xúc khi pháo hoa bay lên. Còn em cảm xúc khi được thả miếng thịt vào chảo kêu xèo xèo. Anh vỗ tay khi pháo hoa nở bung ra, em vỗ tay khi vớ được chai nước tương giá rẻ. Anh ngây ngất khi ngồi bên bờ sông lộng gió, còn em ngây ngất khi cầm lên một ký cá khô.

Nhưng em cam đoan với anh rằng, thật ra đấy vẫn không phải là lý do quan trọng nhất. Dù tâm hồn em có bị đồ ăn thức uống và giá cả thị trường xâm chiếm đến mức nào đi nữa, nó cũng không thể khô cằn hoàn toàn được. Điều lớn lao nhất, buồn bã nhất và mỏi mệt nhất của em khi không đi xem bắn pháo hoa cùng anh chính ở chỗ: bao nhiêu năm nay anh đã bắn pháo hoa!

Phải, anh ơi, bao nhiêu năm nay, từ khi quen biết nhau cho tới một thời gian dài sau ngày cưới, anh không ngày nào không bắn pháo hoa với cá nhân em.

Anh hứa hẹn hết chuyện nọ tới chuyện kia. Anh vẽ ra tương lai hết thứ này tới thứ khác. Anh đã làm cho em lóa mắt, đã tin tưởng rằng nếu gắn bó cuộc đời với anh thì cuộc đời chúng ta chỉ toàn rực rỡ.

Nhưng trên thực tế chả có gì xảy ra hết. Trên thực tế, sau khi gắn bó với anh, em vẫn khổ như xưa và vẫn cứ tiếp tục vất vả như xưa.

Anh ơi!

Pháo hoa tuyệt đẹp khi nổ trên trời. Nhưng chúng mình lại sống dưới đất. Chúng mình không sống bằng những hào quang lúc sáng rồi rơi xuống lả tả, không sống bằng những ánh chớp lung linh tồn tại chả tới ngàn giây. Chúng mình sống bằng thực tế, thực tế của hôm nay, thực tế giữa ban ngày, anh có hiểu không? Hoặc anh chả hiểu, hoặc anh vờ không hiểu. Anh cứ thả hồn và thả số tiền ít ỏi của gia đình theo những mục đích mông lung, những phút giây mờ ảo. Anh cứ nhìn lên trời và bắt em nhìn theo trong khi đáng ra anh phải chỉ cho em cả cách nhìn ngang nữa.

Anh thân yêu, dù pháo hoa có đẹp tới đâu thì pháo hoa cũng không ăn được, không mặc được và chữa bệnh được. Mà em lúc nào cũng cần cho cả nhà mình ăn, mặc, thuốc thang. Nếu chỉ nhìn pháo hoa là hạnh phúc, em xin thề sẽ treo trên cây và nhìn suốt đời chứ không cần một tối. Anh cứ tin đi.

Em không phải là một cô gái xấu. Cũng chưa khi nào là một cô gái khô cằn. Em luôn mơ về một thứ pháo hoa trong mắt mình, trong nồi mình và trong tủ lạnh, tủ quần áo của các con mình. Em cần một thứ pháo hoa không bắn, nhưng vẫn rực rỡ trên từng mâm cơm, từng miếng bánh của con cái, ông bà.

Sao anh chỉ nhìn người ta bắn pháo hoa mà không bao giờ tự hỏi lý do gì mình không có pháo hoa? Sao anh cảm thụ cái đẹp trên các đám mây mà không tự hỏi cái đẹp đang ở đâu dưới nóc nhà? Em muốn những cái đẹp cụ thể như vậy biết bao, sao anh không mang về mà cứ phải chạy ra thật xa để ngắm?

Em không muốn dùng thư này để trách móc. Nhưng em mong anh nhìn thẳng vào thực tế là cuộc sống hai ta còn rất khó khăn, anh hãy cố gắng kéo pháo hoa trên trời xuống đường phố, xuống vỉa hè cho em thì em sẽ nở nụ cười rạng rỡ bên anh mãi mãi.

Yêu anh

Vợ Tèo L.H

Lê Hoàng (Thanh Niên Online)

Edited by Trần Phương
1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay