Thiên Sứ

NGHIỆP CHƯỚNG

481 bài viết trong chủ đề này

Thưa chú Thiên Sứ, cháu không mong phát, cháu chỉ mong cả nhà bình yên cứ thế này mãi là vui rồi. Cháu từ trước đến nay không biết về thả chim, cháu mới biết hồi tháng 8 năm nay, lúc đi chùa gặp sư thầy khuyên làm lễ phóng sinh. Đấy là lần đầu tiên cháu biết. Cháu sẽ làm lễ phóng sinh thường xuyên. Cháu chưa chứng kiến nghiệp báo, nhưng bản thân cháu đã thực nghiệm được làm việc thiện thì tốt. Đã 4, 5 lần rồi, mấy năm trước, bạn của vợ chồng cháu vay tiền rồi không trả được, bọn cháu đều xóa nợ hết. Mấy tháng sau thì có tiền nhiều hơn số tiền cho đi, đến từ nhiều nguồn khác nhau, rất bất ngờ. Việc này đã xảy ra với cháu 4, 5 lần rồi nên cháu rất tin.

Cuộc đời nhiều lúc đúng như Dangthu79 nói. Mình làm phúc một, đời trả lại 10. Nhưng chú đang suy ngẫm câu của Đức Giesu:

Phúc cho những ai không biết mà tin.

Share this post


Link to post
Share on other sites
Chính xác là Phúc cho những ai không thấy mà tin . Câu này nói về câu chuyện của vị thánh Thomas Anh ạ !

Share this post


Link to post
Share on other sites

diệu tâm thân mến ! Nỗi băn khoăn của bạn cũng như của nhiều người, không muốn tiếp tay cho những kẻ làm giàu pha màu sát khí !

Nhưng nếu bạn nghĩ được rằng cứu thoát một đàn chim, giải phóng cho đàn cá, bạn đã đem lại cho chúng sự tái sinh, trở về với bầu trời với dòng sông của sự sống. Sinh khí bắt đầu từ đây làm tâm bạn an bình, còn những người bán, nghiệp quả theo họ như một vòng xoáy, vì không có sự tiếp tay của bạn, họ vẫn chọn một nghề khác với một nghiệp quả khác tương tự, nếu có phát triển đi chăng nữa cũng chỉ làm nặng thêm hạt nhân oán đối.

Thôi thì ta cứ làm khi lòng mình thấy Phải, thấy An, thấy còn Cảm xúc. Còn mọi việc như bánh xe luân hồi tuân theo luật trả vay. Vài dòng lạm bàn có gì không phải ta lại tiếp tục học hỏi từ những gương thiền định.

Em cám ơn chị Wildlavender!!!

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ngày hôm nay cháu mới đọc được topic này ... Từ đầu tới cuối, topic kể rất nhiều trường hợp gieo ác và gặp quả ác. Nhưng thực tế trong cuộc đời thì có cả gieo lành mà gặp những điều không may. Âu cũng là điều đáng để suy nghĩ và chiêm nghiệm nhằm tìm một câu trả lời thỏa đáng cho nghiệp chướng phải không chú? Cháu rất mong được nghe kể thêm những trường hợp này.

Cháu có nghe chú nói về những nghiệp tạo ra từ tiền kiếp, ông bà cha mẹ, cũng có những điều tưởng chừng như "đạo đức" mà thật ra lại thất nhân. Thật sự, "đạo đức" là những thứ do xã hội và quan niệm dựng ra theo những quy luật riêng và nó biến đổi theo văn hóa, tín ngưỡng của từng vùng, miền, quốc gia, thời đại ...v.v.. Chỉ có giá trị nhân bản, dễ hiểu hơn - là tấm lòng của con người dành cho nhau, để không ai phải khổ đau thêm, mới đúng là cái để chúng ta nói đến.

Cháu có một người bạn gái, lầm lỡ mang thai, sanh con và khi bé được vài tháng thì về nhà cha mẹ ruột. Hai mẹ con phải ở trong nhà trong, kín. Thằng bé khóc là mẹ nó phải tìm cách cho nó nín ngay. Khi nó 7 tháng, thấy gì vui thì phấn khích hét lên. Cậu Út lấy gối phang cho nó hết vui thích mà hét, vì cậu nó nghe theo gia đình, không để lộ ra việc nhà có con nít. Bởi vì gia đình họ có tiếng là gia giáo, đạo đức. Họ chỉ biết nếu để lộ ra việc con gái không chồng mà có con là không ra gì, không đạo đức. Nhưng cái việc tàn nhẫn là đối xử với con cháu như họ là những kẻ tồi tệ - trong khi cô ấy bị lừa tình đã khốn khổ lắm rồi - và bịt miệng khi cháu khóc, đánh bé khi bé đang vui hét lên .... lại là việc làm phi nhân bản.

Kể đến những trường hợp cố tạo phước thì nhiều lắm. Phần đông, để làm được điều thiện thì họ phải nghĩ đến điều thiện. Còn, khi làm mà ai cũng thấy việc ta làm là thiện dù ta không suy nghĩ đến tạo phước, đến thiện ác, thì đó mới thật sự là cái thiện trong tâm. Câu hỏi cháu băn khoăn là những hành động từ tâm thiện nó có khác với những hành động từ suy nghĩ cần tạo phước, cần làm thiện hay không?

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thời sinh viên, DMC hay về thăm nhà. Trong một chuyến xe về, khi xe chạy qua đầu đèo một quãng, có vài người đứng đón xe. Lên xe là hai mẹ con, bà mẹ chừng gần 50 còn cô con gái khoảng 20. Một người đàn ông đứng dưới với cô con gái chừng 6 tuổi, họ đi một chiếc xe máy. Khi xe chuẩn bị chạy, người đàn ông với theo dặn dò nhà xe "Các anh đừng lấy mắc mẹ con họ nhé, chúng tôi không giúp được nhiều, tội nghiệp hai mẹ con đang bệnh". Trên xe, hai mẹ con có nói chuyện nên DMC biết là họ bệnh phải về SG chữa nhưng đi đường mất hết tiền, được người đàn ông kia cho tiền đi tiếp.

Xe đi hết đèo thì bà mẹ nói để quên sổ bệnh của con ở nhà, nói xe quay lại cho bà ấy lấy sổ. Tất nhiên không ai đưa cả xe hành khách quay lại được, nên hai mẹ con bà ấy xuống xe, trả vài ngàn cho lộ phí chưa đầy 15km. Hai mẹ con bà ấy xuống rồi, xe râm ran nói hai mẹ con này chuyên lừa đảo để lấy tiền từ lòng tốt của người khác. Ai đó nói phải lên báo cảnh giác trường hợp như thế.

DMC không thể quên được khuôn mặt hai cha con người đi đường. Lúc xe chạy DMC quay lại nhìn, thấy họ rất hạnh phúc, vui vẻ vì ngỡ đã giúp được hai mẹ con nọ. DMC suy nghĩ khác về những vấn đề tương tự thế này. Hai cha con đó đã muốn giúp người hoạn nạn, họ có một cái tâm tốt. Bài học người cha dạy cho con không phải từ giáo điều mà là những hành động thiết thực. Cái họ có được là niềm vui, là lòng tốt, là bài học nhân hậu cho cô con gái, để từ đó gieo vào lòng con những sự nhân ái, mầm của cái thiện. Họ mất gì? Họ không mất gì cả! Họ tự nguyện cho tiền, giúp đỡ người khác, nên họ không bị lừa đảo gì cả vì chính họ làm tất cả từ tâm thiện của họ.

Bạn chỉ bị lừa đảo khi bạn muốn điều gì cho bạn mà nó lại không được như lời người ta nói. Trong trường hợp này, hai cha con muốn những điều tốt lành cho mẹ con nhà kia, chứ không phải cho họ. Họ cho đi và họ không mất gì.

Còn, hai mẹ con nhà nọ đã không nói thật, để đạt được mục đích của mình. Họ đã lừa đảo, và nạn nhân bị lừa, bị lấy đi - lại chính là họ. Họ đã lấy đi chính lòng tự trọng của họ, chính tấm lòng với tha nhân của họ. Họ lừa đảo và họ sẽ phải gặt.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Năm 2002, DMC mới về SG với 2 bàn tay trắng, không có tiền để ở trọ, phải xin ngủ lại chỗ làm trong tháng đầu tiên. Lúc ấy DMC có hẹn một người bạn học cũ để anh ta tư vấn cho vài việc làm.

Lúc ngồi trong một quán cà phê nhỏ đợi, đói vì không dám mua đồ ăn trưa hàng quán sợ tốn kém trong khi mình đang khó khăn. Một thằng bé đánh giày hom hem đi đến năn nỉ đánh giày, giá lúc đó là 2000 đồng. Đó chỉ là 1 đôi giày công sở bình thường, chưa bao giờ DMC đưa cho ai đánh. Tội thằng nhỏ nên ừ. Thằng bé hớn hở đem giày ra phía bên kia đường ngồi đánh. Một thằng lớn hơn lượn qua với khuôn mặt không vui lắm, có vẻ tụi nó cùng băng và thằng kia là đàn anh. Trời nắng nóng khủng khiếp. Tôi vừa ở Đà Lạt về nên rất sợ cái nóng dưới này. Thấy thương cho 2 thằng bé đầm đìa mồ hôi. Tôi gọi 2 ly sữa đá.

Thằng bé đánh xong đi lại. Nó nói cô ơi giày cô bị bung keo rồi, cô muốn con dán lại không, 3000 thôi. Tôi hơi nghẹn giọng vì đó là đôi giày mới của tôi, bảo đảm chưa từng bung vết keo nào. Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng bảo nó gọi thằng anh kia qua uống nước vì tôi kêu sẵn 2 ly sữa đá rồi. Hai đứa vào ngồi trước bàn tôi uống. Thằng kia tiếp tục liếc tôi với đôi mắt lạnh lùng, uống xong nó đi ngay. Thằng bé đợi thằng lớn đi liền chạy xuống ngồi với tôi.

- Cô ơi, con dán đôi giày lại cho cô nha, con không lấy tiền đâu.

- Ai nói con cạy giày của cô vậy?

- Nó đó cô, con mà không làm nó đánh con.

Tôi hỏi thăm nó vào SG bao lâu, sống ở đâu. Nó kể cho tôi với đôi mắt và giọng nói của một đứa bé ngoan đang nhõng nhẽo chị gái mình. Tôi nói, nếu con cạy giày, gặp người dữ họ đánh con thì sao? Nó rớm nước mắt nói bị hoài. Vào đây, nó được mấy thằng kia cưu mang và dạy mánh nghề ... Tôi nói con nghe theo để bị người ta đánh mắng, đời con cứ vậy hoài, cho người ta ghét mình hả? Nó ngồi im nhìn tôi với đôi mắt rất đáng thương, hỏi, vậy sao cô thương con? Tôi cũng không biết. Nó cũng là người, cũng biết nóng, biết khát, biết thèm tình thương, thèm được sống tốt hơn như tôi, như mọi người. Tôi chỉ chia sẻ vì tự tôi thấy nó đáng thương vậy thôi.

Một bà già lòa đi vào quán bưng theo rổ chè bịch, lọ mọ tới lui. Tôi không ăn. Nhưng khi bà đi ra, ngang qua tôi lần nữa, tôi lại mua 5 gói. Thôi thì ăn trưa luôn vậy. Tôi đưa cho thằng bé 2 gói. Nó ăn ngon lành, còn tôi ăn thử thấy chè đầy mùi khói. Bà già ngồi kể, bà theo tụi nhỏ vào SG, dựng một bếp củi nấu chè ở hông hẻm, ở chung với tụi trẻ - là những đứa như thằng bé đánh giày đây.

Thằng bé đọc lại địa chỉ nó trọ cho tôi nghe, nhất nhất nói tôi phải ghé thăm nó như lời hứa nhé. Nó vui như có người chị ruột sẽ đến thăm, với đôi mắt lóng lánh. Tôi đã không giữ được lời hứa, vì tôi không nóii cho nó biết tôi cũng trắng tay đến SG, một chỗ trọ cũng không có để ở, đường đi chưa rành, xe không có, lấy đâu tôi nhớ cái địa chỉ vài xuyệc của nó mà đến? Nhưng tôi hy vọng nó sẽ nghĩ đến tôi, để sau này nếu có làm gì không thiện, biết đâu nó có vài giây áy náy và có thể sẽ bừng tỉnh: cuộc đời sẽ vẫn có những vòng tay rộng mở với mình.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tuduca viết:

Cháu có một người bạn gái, lầm lỡ mang thai, sanh con và khi bé được vài tháng thì về nhà cha mẹ ruột. Hai mẹ con phải ở trong nhà trong, kín. Thằng bé khóc là mẹ nó phải tìm cách cho nó nín ngay. Khi nó 7 tháng, thấy gì vui thì phấn khích hét lên. Cậu Út lấy gối phang cho nó hết vui thích mà hét, vì cậu nó nghe theo gia đình, không để lộ ra việc nhà có con nít. Bởi vì gia đình họ có tiếng là gia giáo, đạo đức. Họ chỉ biết nếu để lộ ra việc con gái không chồng mà có con là không ra gì, không đạo đức. Nhưng cái việc tàn nhẫn là đối xử với con cháu như họ là những kẻ tồi tệ - trong khi cô ấy bị lừa tình đã khốn khổ lắm rồi - và bịt miệng khi cháu khóc, đánh bé khi bé đang vui hét lên .... lại là việc làm phi nhân bản.

Trong thế nhân này có cái giả và thật. Cả lý học Đông phương và Phật giáo đều nói tới điều này. Điều mà Tuduca nói ở trên là giả đạo đức *. Giống cái sinh nở, đó là lẽ tự nhiên của trời đất. Phụ nữ mang thai bị đàn ông ruồng bỏ thì chỉ đáng thương thôi, có gì đâu mà phải dấu. Đứa trẻ ấy có tội tình gì mà hại nó. Thử hỏi nếu Thượng Đế cho đàn ông mang bầu cùng phụ nữ thì nhân loại đi về đâu? Nhưng đôi khi con người không tự nhận thức được mình, khăng khăng cho điều mình làm là đúng và áp đặt lên đứa hài nhi vô tội và khiến cho người con gái mình đã khổ còn khổ thêm. Bởi vậy, chữ Nhân mới được đặt lên hàng đầu trong Ngũ Đức. Kito giáo cũng nói đến sự tha thứ. Nhưng lịch sử cũng ghi lại những cuộc thập tư chinh đầy máu. Lão tử khuyên con người sống thuận theo tự nhiên. Nhưng trong bản năng tự nhiên cũng có mầm ác nghiệp. Vậy lại phải có chế tài. Đạo đức, gia giáo là những biện pháp - kỷ luật tự giác - mà nhân loại chế tài mầm ác và không phải bản thể tự nhiên.

Cho nên cái học để tự biết mình trong lý học Đông phương được đưa lên hàng đầu là như vậy. Phật giáo cũng đặt trí huệ là yếu tố tối thượng để đạt tới giác ngộ. Nhưng mấy ai đã hiểu được chính mình. Bởi vậy, bao nhiêu ngàn năm nay, nghiệp chướng chùng chùng biết bao giờ ra khỏi bể khổ trần gian.

------------------

* : Giả đạo đức - theo quan niệm của chú khác - đạo đức giả. Vì họ tin rằng những điều họ làm là đúng.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cháu từ trước đến nay không biết về thả chim, cháu mới biết hồi tháng 8 năm nay, lúc đi chùa gặp sư thầy khuyên làm lễ phóng sinh....Cháu sẽ làm lễ phóng sinh thường xuyên.

rồi sau đó thấy nhiều việc xảy ra mà bạn cho là tốt đẹp và nguyên do là từ chuyện phóng sinh mà ra? Thiện tai! Thiện tai!

Bạn không nghĩ rằng : các sư khuyên như thế là "tiếp tay" cho kẻ bắt chim? khi làm "lễ" phóng sinh, tâm "phóng sinh" của bạn và ông thầy có giống nhau không? khi việc may mắn đến tại sao không nghĩ là chính bạn được "phóng sinh"?

Những chuyện tương tự như thế này có hai ngã để luận bàn:

Thứ nhất, những người đi bắt chim và phải bán chim là tội nghiệp nhất! Vì không ai lo giải thoát cho họ! Người ta mua chim, thả chim và cho là mình "phóng sinh" là chỉ tự bộc lộ tính ích kỷ của mình mà thôi! Sự kiện thả mấy con chim lên trời mang lại cho chính bạn một sự hoan hỉ, con chim được bay đi mà nỗi khổ của người nghèo, người không có tri thức để hiểu chuyện mình làm vẫn còn đó!

Thứ nhì, những người bán chim thật ra là một sự thử thách cho bạn, để nhìn cho rõ, con người vẫn hơn con vật ngàn lần. Tại sao họ lại ở gần chùa? Chẳng phải là ý của Phật hay sao? Nỗi khổ của bạn có thấm gì với người nghèo đứng trước mặt bạn?

Nếu bạn muốn thực sự "làm việc thiện" hãy suy nghĩ lại, rất khó đấy...

Share this post


Link to post
Share on other sites

rồi sau đó thấy nhiều việc xảy ra mà bạn cho là tốt đẹp và nguyên do là từ chuyện phóng sinh mà ra? Thiện tai! Thiện tai!

Bạn không nghĩ rằng : các sư khuyên như thế là "tiếp tay" cho kẻ bắt chim? khi làm "lễ" phóng sinh, tâm "phóng sinh" của bạn và ông thầy có giống nhau không? khi việc may mắn đến tại sao không nghĩ là chính bạn được "phóng sinh"?

Những chuyện tương tự như thế này có hai ngã để luận bàn:

Thứ nhất, những người đi bắt chim và phải bán chim là tội nghiệp nhất! Vì không ai lo giải thoát cho họ! Người ta mua chim, thả chim và cho là mình "phóng sinh" là chỉ tự bộc lộ tính ích kỷ của mình mà thôi! Sự kiện thả mấy con chim lên trời mang lại cho chính bạn một sự hoan hỉ, con chim được bay đi mà nỗi khổ của người nghèo, người không có tri thức để hiểu chuyện mình làm vẫn còn đó!

Thứ nhì, những người bán chim thật ra là một sự thử thách cho bạn, để nhìn cho rõ, con người vẫn hơn con vật ngàn lần. Tại sao họ lại ở gần chùa? Chẳng phải là ý của Phật hay sao? Nỗi khổ của bạn có thấm gì với người nghèo đứng trước mặt bạn?

Nếu bạn muốn thực sự "làm việc thiện" hãy suy nghĩ lại, rất khó đấy...

Con chim bị bắt nhốt vào lồng, nó chẳng cần biết kẻ bắt nó nghèo hay giàu, ác hay thiện, nó chỉ biết khổ. Bạn bỗng dưng 1 ngày bị bắt giam vào 4 bức tường, bạn thấy khổ sở và sợ hãi, đau đớn lo lắng cho mình, cho người thân của mình, con chim nó cũng vậy thôi.

Phóng sinh, còn tùy theo người phóng sinh họ "tri ngộ" được gì. Nếu họ hiểu nỗi khổ sở và khi họ phóng sinh là nguyện cầu cho những đau khổ được giảm bớt, thì đó cũng là được phước do chính tâm thiện. Còn nếu phóng sinh chỉ đơn giản là "Nghe nói phóng sinh được phước thì làm thôi" - mà trong tâm không cảm được việc mình đang làm, thì ... tôi cho là vô nghĩa. Đó là tôi thôi, còn quy luật đất trời có ban phước hay không cho những việc tạo phước không từ chính tâm con người mà chỉ là sự đổi chác đó, thì tôi không biết.

Nếu lập luận rằng phóng sinh giải thoát cho con chim nhưng lại ác cho kẻ bắt chim làm kế sinh nhai hoàn toàn ngụy biện. Trên đời này có 1 tỷ nghề mà sống, người nghèo có 1 tỷ đường hướng mà sống. Cái việc có học hay không có học hoàn toàn vô nghĩa với việc trong cái tâm của mỗi người có chữ NHÂN hay không. Đã có NHÂN, thì người nguyên thủy sống trong rừng rú cũng hiểu lẽ đơn giản: con vật nó cũng biết đau, biết khổ khi xa tổ, biết hoảng loạn khi bị giết. Ngay từ sơ khai người ta mọi rợ cũng không giết những con vật đang có mang, đang nuôi con ... Và họ giết chỉ để đủ sống hàng ngày chứ không tận diệt như bây giờ. Còn đã không có NHÂN thì bậc vua chúa cũng ác, ác từ cách cai trị, dẫn dắt đời sống người dân. Kẻ có học mà đã không có chữ NHÂN thì mưu mô thủ đoạn càng nham hiểm và kinh khủng, làm hại đến đời sống của bao người chứ không phải chỉ dừng lại ở những con vật như người nghèo bắt chim mà bán.

Bởi vậy, Phật đã dạy, mọi sự yêu thương phải gắn liền với trí huệ. Ngay cả khi người ta yêu thương nhau mà không hiểu được lẽ NHÂN cũng đã vô tình làm khốn đốn cuộc đời nhau rồi, huống chi là sự dửng dưng hay căm ghét, hay kế sinh nhai.

Người bán chim nếu không có ai phóng sinh, thì họ làm nghề khác, tất nhiên! Đã không có chữ NHÂN làm gốc thì nghề nào họ làm cũng khó mà có được chữ nhân đó. Cái vòng luẩn quẩn cũng do con người tạo nghiệp mà thành, muốn thoát, tự thân phải nhận ra nhiều hơn là được dạy.

Khi thả con chim ra mà thấy nhẹ lòng, nếu bạn là người có tấm lòng nhân hậu, là bởi bạn không cầm được lòng trước nỗi đau của chúng. Lúc ấy chính bạn cũng thấy thương người bán nghèo khổ. Mua cho họ cũng là để họ mưu sinh, không mua, họ vẫn làm nghề khác mà coi chừng có khi lại ác nhân hơn. Còn, họ càng bắt thêm chim để phóng sinh, thì đơn giản là những con chim bị bắt ấy cũng có những oan nghiệt phải trải qua để đầu thai của kiếp khác.

Chỉ có đơn giản là, khi bạn có tấm lòng nhân ái, thấy nỗi đau của chúng sinh thì đau theo, cố làm dịu bớt, vậy thôi!

Tôi không bàn đến khía cạnh khác: phóng sinh vì đổi chác lấy phước. Cái này thực tâm không bàn đến!

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

1 năm trước, TV phát sóng đoạn video bà QTKH đánh đập những đứa bé 12 - 18 tháng tuổi mà bà nhận giữ tại Biên Hòa. Đoạn clip này đã gây ra làn sóng căm phẫn khắp nước. Bị đánh nhiều nhất là bé Đạt, khi ấy 14 tháng, nghĩa là bé bị đánh suốt từ lúc chưa 13 tháng đến 14 tháng. Sự phẫn nộ cực đoan đến mức nhiều người đã gửi thư mắng chửi mẹ Đạt không biết coi sóc con, không để ý được con mình.

Tôi cũng phẫn nộ đến nghẹn thở khi nhìn clip đó, vì con tôi lúc ấy 10 tháng, có cái vóc hao hao mấy đứa bé kia. Tôi không hiểu sao mẹ bé không nhận ra sự bất ổn của con mình suốt hơn 1 tháng. Hai ngày sau vụ việc, tôi lên net nhìn thấy địa chỉ nhà bé, ngay lập tức tôi nhờ chị họ chăm con rồi chạy xe 50km tìm đến nhà bé. Tôi lên BV tâm thần chứng kiến lúc bé đang chờ khám bệnh theo yêu cầu cơ quan điều tra. Sau đó tôi cùng về nhà, để dặn dò ba mẹ bé cách chăm sóc con khi bé đang bị khủng hoảng tinh thần. Từ chuyện ăn cháo tránh bỏ vào tô làm bé nhớ đến bà Hoa, cần bỏ vào hũ yaourt .... đến đừng vì thương quá mà nuông chiều. Hãy cố chỉ cho bé điều gì vui khác khi bé khóc quấy để bé quên đi .v.v... Rồi tôi mới an tâm về với con nhỏ của tôi.

Khi biết trong một diễn đàn, người ta đã gửi thư mắng chửi mẹ Đạt. Chị ấy khóc nhiều lắm và tâm sự với tôi. Tôi đã vào đó viết bài phẫn nộ về những điều quá quắt ấy. Hầu hết 90% bà mẹ gửi con đi mà không bao giờ biết con mình ra sao ở lớp. 90% trẻ 12 tháng mới đi nhà trẻ đều quấy khóc. Bà Hoa khéo nói, lại không để lại vết thương trên người, ba mẹ Đạt rất khó biết. Họ lại hiền như hai cục đất, chân chất mộc mạc và tin người. Nếu bạn may mắn khôn hơn họ, có điều kiện gửi trường đắt tiền, có điều kiện chăm chút con cái nhiều hơn, không có nghĩa là bạn yêu thương con nhiều hơn họ. Bạn may mắn hơn người khác, thì hãy biết chia sẻ chứ đừng lên án người khác khi mà họ đang khổ tâm lắm rồi. Chửi để chị ấy đau khổ hơn thì càng ảnh hưởng đến Đạt chứ ai khác? Và tôi phải công nhận hai anh chị rất hiền lành, thương con vô chừng!

Chuyện tôi kể trên cũng nói về cái tâm, sự thương người. Ở những mức độ cực đoan và thiếu cảm thông, người ta vì tình yêu thương mà lại càng làm khổ nhau hơn. Bản thân tôi chỉ nghĩ: khi làm gì, dù có thế nào, cũng chỉ cần cố gắng cho người ta bớt đau khổ, được chia sẻ, thế là đủ rồi. Nếu người ta nhìn lại mọi thứ, may mắn thì họ sẽ ngộ ra được nhiều.

Tản mạn nhiều chuyện trong mục nghiệp chướng này, cháu thấy mình đi không sát chủ đề, nhưng lại thấy vì nó liên quan đến những hành động thiện ác mà mọi người đang bàn luận - là những mầm mống của nghiệp chướng. Nếu cháu đi xa quá, chú Thiên Sứ gõ chuông cảnh báo dùm cháu nhé.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chú Thiên sứ ơi,

Chút nữa cháu đưa con đi khỏi SG, cũng chẳng biết sẽ về đâu và ra sao. Bao nhiêu năm sống, hành động theo chính bản năng trong mình, cháu tin là mình sống đúng, khi luôn chia sẻ với nỗi đau của mọi người, ngay cả những kẻ phản mình đến ép mình phải vào viện vì trầm cảm, sau này cháu vẫn giúp và không hận thù. Hoặc những gì cháu đang có mà người ta muốn có nó đến đau khổ, cháu cũng giúp họ có, còn cháu thì không còn nữa và buồn nhưng cũng cố vượt qua, vì không thể nhìn ai đó buồn khổ. Ngày hôm nay phải lang thang như thế này cũng vì ruột thịt trong nhà vô tâm với hai mẹ con đẩy vào bước đường cùng. Như vậy những điều mà cháu và con đang phải gánh chịu những ngày hôm nay có phải vì kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng nhiều quá không?

Cháu có khổ thế nào cũng không muộn phiền hay trách móc gì. Chỉ thương cho số phận con mình ...

Share this post


Link to post
Share on other sites

Người bán chim nếu không có ai phóng sinh, thì họ làm nghề khác, tất nhiên! Đã không có chữ NHÂN làm gốc thì nghề nào họ làm cũng khó mà có được chữ nhân đó. Cái vòng luẩn quẩn cũng do con người tạo nghiệp mà thành, muốn thoát, tự thân phải nhận ra nhiều hơn là được dạy.

Khi thả con chim ra mà thấy nhẹ lòng, nếu bạn là người có tấm lòng nhân hậu, là bởi bạn không cầm được lòng trước nỗi đau của chúng. Lúc ấy chính bạn cũng thấy thương người bán nghèo khổ. Mua cho họ cũng là để họ mưu sinh, không mua, họ vẫn làm nghề khác mà coi chừng có khi lại ác nhân hơn. Còn, họ càng bắt thêm chim để phóng sinh, thì đơn giản là những con chim bị bắt ấy cũng có những oan nghiệt phải trải qua để đầu thai của kiếp khác.

Chỉ có đơn giản là, khi bạn có tấm lòng nhân ái, thấy nỗi đau của chúng sinh thì đau theo, cố làm dịu bớt, vậy thôi!

haha, bạn tuduca nói cũng có lý, nhưng lý huề vốn,

nhưng thôi cũng được, đã nói rằng mỗi người có một nhân duyên để học hỏi mà

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chú Thiên sứ ơi,

Chút nữa cháu đưa con đi khỏi SG, cũng chẳng biết sẽ về đâu và ra sao. Bao nhiêu năm sống, hành động theo chính bản năng trong mình, cháu tin là mình sống đúng, khi luôn chia sẻ với nỗi đau của mọi người, ngay cả những kẻ phản mình đến ép mình phải vào viện vì trầm cảm, sau này cháu vẫn giúp và không hận thù. Hoặc những gì cháu đang có mà người ta muốn có nó đến đau khổ, cháu cũng giúp họ có, còn cháu thì không còn nữa và buồn nhưng cũng cố vượt qua, vì không thể nhìn ai đó buồn khổ. Ngày hôm nay phải lang thang như thế này cũng vì ruột thịt trong nhà vô tâm với hai mẹ con đẩy vào bước đường cùng. Như vậy những điều mà cháu và con đang phải gánh chịu những ngày hôm nay có phải vì kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng nhiều quá không?

Cháu có khổ thế nào cũng không muộn phiền hay trách móc gì. Chỉ thương cho số phận con mình ...

Hôm qua Tuduca còn nói chuyện vui vẻ với chú. Hôm nay phải bồng con đi đâu vậy? Có gì không may gửi thư cho chú qua hộp thư diễn đàn. Hy vọng chú giúp được gì chăng?

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thời gian gần đây cháu căng thẳng vì nhiều chuyện, cảm thấy quá mệt mỏi và mất định hướng. Trong tâm luôn day dứt một điều: trước giờ mình sống như thế, tại sao có quá nhiều chuyện muộn phiền? Và đến bây giờ đến cả gia đình cũng nặng lời, lên án mình một cách sai lệch, cố tình chụp mũ? Biết phải sống thế nào đây khi cháu không thể thay đổi được tính cách và quan niệm của mình, mà cháu cũng chỉ muốn sống như chính cháu mà thôi.

Hôm rồi cháu đưa con rời SG, không biết đi đâu về đâu, cuối cùng cháu đến cầu an ở một ngôi chùa. Cháu không phải là phật tử, xưa nay cũng chưa khi nào cầu khấn cho mình điều gì. Vậy mà cuối cùng, với tinh thần hoang mang vô định, cháu đã đến cửa chùa thắp nhang, vô tình thấy có người xin xăm. Cháu đã xin xăm, lần đầu tiên trong đời, với câu hỏi: hai mẹ con sẽ như thế nào cho những ngày tới?

Quẻ xăm rơi ra khá nhanh. Lúc ngồi xem người ta giải quẻ, thấy họ nói khá nhiều. Đến cháu, chỉ nói rằng: " Con sống tâm rất tốt lành, con là người rất tốt, rất nhân đức, con đừng buồn nữa, dù con khóc mà không ai hay". Người giải lập đi lập lại đến ba lần là cháu sống đúng, và nói thêm đang hạn tam tai, cố chịu đựng những điều không may.

Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng cháu cảm thấy tinh thần mình bớt mệt mỏi. Thôi thì trong cuộc sống người ta lên án, gia đình lên án, nhưng trời đất nói cháu sống đúng cũng đủ làm cháu dịu nỗi lòng phần nào, đủ để cháu còn có thể quay lại với cuộc đời này.

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chú nhắn tin DT và hình như có gửi cả PM cho Tuduca. Không biết Tuduca có nhận được không? Chú đang ở xa, khi về chú sẽ tìm cách giúp bé.

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chú nhắn tin DT và hình như có gửi cả PM cho Tuduca. Không biết Tuduca có nhận được không? Chú đang ở xa, khi về chú sẽ tìm cách giúp bé.

Cảm ơn chú. Cháu đã nhắn tin đến chú qua diễn đàn ạ.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hình như diễn đàn bị sao về tin nhắn nên không nhận mà cũng không gửi được chú ơi! Cháu gõ dài lắm mà giờ kiểm tra hộp thư gửi đi thấy nó không lưu cái nào cả, chắc là mất tiêu rồi ...

Mấy hôm trước cháu đi không dùng điện thoại nên SMS gửi đều mất (dịp lễ mà), cháu không nhận được SMS của chú lẫn PM trên diễn đàn. Hiện tại tinh thần cháu ổn hơn nhiều, cháu đã nói chuyện với gia đình và mọi người hết căng thẳng với nhau rồi, chỉ còn lo lắng về chuyện khác.

Sau hôm ghé trung tâm, cháu rời SG, hôm trước quay lại cháu mới đi tìm mua cái mà chú dặn, bỏ lên đầu chỗ bé ngủ. Suốt 25 đêm vừa qua ngủ vật vã quấy khóc không một ngày yên, từ khi cháu để vật đó, bé đã ngủ yên giấc như ngày trước hai đêm nay rồi. Cháu vừa mừng vừa lo. Cảm ơn chú nhiều, nhiều lắm! Khi nào chú về cháu ghé trung tâm, chú chỉ cho cháu cách cầu siêu thoát hay cầu an cho người ta nhé, chứ không chỉ là trấn.

Chúc chú nhiều sức khỏe, tinh thần an nhiên.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Qui Phật: Giúp không đọa địa ngục

Qui Pháp: Giúp không đọa ngã quỷ

Qui Tăng: Giúp không đọa súc sinh

Tôi chưa hiểu 3 câu này lắm, xin các bác nào biết thì giải thích giúp tôi với, tôi xin cảm ơn

Share this post


Link to post
Share on other sites

Wild xin được giải thích theo số vốn hiểu biết của mình. trước tiên wild sửa lại Qui là QUY mới đúng nghĩa.

Quy y Phật : còn có nghĩa là Quy y tam bảo, sẽ được đặt cho một pháp danh, một tên gọi trong nhà Phật. Ta sẽ trãi qua thủ tục này để chính thức trở thành đệ tử của một nhà chùa nào đó. Giai đoạn này ta sẽ nhận được bài giảng vỡ lòng về những điều răn về Đạo. Để giữ mình và giới cấm. Tâm phục và hướng về Phật Đại Từ bi.

Quy y Pháp : Để hiểu rõ ngũ pháp và những điều cần tránh như :không sát sanh, không trộm cướp......

Quy y Tăng : Để tâm phục và hướng về Sư Thầy người dìu dắt chúng ta đi vào Đạo pháp.....

Ta Quy về ba cội này ta sẽ tránh để không Đọa vào Ngạ Quỷ , Súc sanh, địa ngục........

Share this post


Link to post
Share on other sites

Qui Phật: Giúp không đọa địa ngục

Qui Pháp: Giúp không đọa ngã quỷ

Qui Tăng: Giúp không đọa súc sinh

Tôi chưa hiểu 3 câu này lắm, xin các bác nào biết thì giải thích giúp tôi với, tôi xin cảm ơn

Wild bổ sung theo Phật học khai luân ?

Thế nào là Phật? - Phật tâm, Phật tánh, Phật nguyện, Phật hạnh, Phật trí, Phật đức, Phật thân, Phật độ..., đó là Phật.

Thế nào là Pháp? - Tứ đế, Thập nhị nhân duyên, Vô ngã, Nhân quả, Nghiệp báo, Luân hồi, Lục độ, Thập độ, Pháp tướng...; đó là Pháp.

Thế nào là Tăng? - Chí nguyện của Tăng, Giới luật của Tăng, Sinh hoạt của Tăng, Bổn phận của Tăng...; đó là Tăng.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Rất cảm ơn bác Wild. Nếu nói như vậy có phải khi mình đi quy trong chùa và được đặt 1 hiệu diệu nào đó thì tức là đã quy Phật?, các cháu nhỏ bán khoán vào chùa (cũng được đặt tên) thì như thế nào?, tôi thật sự không hiểu lắm, rất muốn được chỉ giáo.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Về nghiệp chướng: theo tôi hiểu, nếu không muốn phạm tội sát sinh thì chỉ có cách ăn trường chay?

Share this post


Link to post
Share on other sites

Năm 2002, DMC mới về SG với 2 bàn tay trắng, không có tiền để ở trọ, phải xin ngủ lại chỗ làm trong tháng đầu tiên. Lúc ấy DMC có hẹn một người bạn học cũ để anh ta tư vấn cho vài việc làm.

Lúc ngồi trong một quán cà phê nhỏ đợi, đói vì không dám mua đồ ăn trưa hàng quán sợ tốn kém trong khi mình đang khó khăn. Một thằng bé đánh giày hom hem đi đến năn nỉ đánh giày, giá lúc đó là 2000 đồng. Đó chỉ là 1 đôi giày công sở bình thường, chưa bao giờ DMC đưa cho ai đánh. Tội thằng nhỏ nên ừ. Thằng bé hớn hở đem giày ra phía bên kia đường ngồi đánh. Một thằng lớn hơn lượn qua với khuôn mặt không vui lắm, có vẻ tụi nó cùng băng và thằng kia là đàn anh. Trời nắng nóng khủng khiếp. Tôi vừa ở Đà Lạt về nên rất sợ cái nóng dưới này. Thấy thương cho 2 thằng bé đầm đìa mồ hôi. Tôi gọi 2 ly sữa đá.

Thằng bé đánh xong đi lại. Nó nói cô ơi giày cô bị bung keo rồi, cô muốn con dán lại không, 3000 thôi. Tôi hơi nghẹn giọng vì đó là đôi giày mới của tôi, bảo đảm chưa từng bung vết keo nào. Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng bảo nó gọi thằng anh kia qua uống nước vì tôi kêu sẵn 2 ly sữa đá rồi. Hai đứa vào ngồi trước bàn tôi uống. Thằng kia tiếp tục liếc tôi với đôi mắt lạnh lùng, uống xong nó đi ngay. Thằng bé đợi thằng lớn đi liền chạy xuống ngồi với tôi.

- Cô ơi, con dán đôi giày lại cho cô nha, con không lấy tiền đâu.

- Ai nói con cạy giày của cô vậy?

- Nó đó cô, con mà không làm nó đánh con.

Tôi hỏi thăm nó vào SG bao lâu, sống ở đâu. Nó kể cho tôi với đôi mắt và giọng nói của một đứa bé ngoan đang nhõng nhẽo chị gái mình. Tôi nói, nếu con cạy giày, gặp người dữ họ đánh con thì sao? Nó rớm nước mắt nói bị hoài. Vào đây, nó được mấy thằng kia cưu mang và dạy mánh nghề ... Tôi nói con nghe theo để bị người ta đánh mắng, đời con cứ vậy hoài, cho người ta ghét mình hả? Nó ngồi im nhìn tôi với đôi mắt rất đáng thương, hỏi, vậy sao cô thương con? Tôi cũng không biết. Nó cũng là người, cũng biết nóng, biết khát, biết thèm tình thương, thèm được sống tốt hơn như tôi, như mọi người. Tôi chỉ chia sẻ vì tự tôi thấy nó đáng thương vậy thôi.

Một bà già lòa đi vào quán bưng theo rổ chè bịch, lọ mọ tới lui. Tôi không ăn. Nhưng khi bà đi ra, ngang qua tôi lần nữa, tôi lại mua 5 gói. Thôi thì ăn trưa luôn vậy. Tôi đưa cho thằng bé 2 gói. Nó ăn ngon lành, còn tôi ăn thử thấy chè đầy mùi khói. Bà già ngồi kể, bà theo tụi nhỏ vào SG, dựng một bếp củi nấu chè ở hông hẻm, ở chung với tụi trẻ - là những đứa như thằng bé đánh giày đây.

Thằng bé đọc lại địa chỉ nó trọ cho tôi nghe, nhất nhất nói tôi phải ghé thăm nó như lời hứa nhé. Nó vui như có người chị ruột sẽ đến thăm, với đôi mắt lóng lánh. Tôi đã không giữ được lời hứa, vì tôi không nóii cho nó biết tôi cũng trắng tay đến SG, một chỗ trọ cũng không có để ở, đường đi chưa rành, xe không có, lấy đâu tôi nhớ cái địa chỉ vài xuyệc của nó mà đến? Nhưng tôi hy vọng nó sẽ nghĩ đến tôi, để sau này nếu có làm gì không thiện, biết đâu nó có vài giây áy náy và có thể sẽ bừng tỉnh: cuộc đời sẽ vẫn có những vòng tay rộng mở với mình.

ôi hành động của chị làm em xúc động đến khóc !em thì không có hành động đẹp như chị và lòng từ bi giống như chị,khi em biết lòng từ bi của em bị lừa gạt em buồn bực lắm nhiều khi mất cả ngủ,nhưng đọc xong bài của chị em cảm kích vô cùng và em sẽ tỉnh ngộ hơn cho bản thân mình,cám ơn chị!

Share this post


Link to post
Share on other sites

Khơ Me Đỏ tàn sát và câu chuyện của anh Thiên Kỳ Quí

Bài viết của Mơ Khách

Nguồn: Tuvilyso.net

Sau một ngày làm việc cuối cùng của năm 2008, tôi về nhà lúc 7h30’ tối, ăn uống tắm rửa và nằm xem tivi. Lời quảng cáo giới thiệu về bộ phim tài liệu hết sức ấn tượng: Từ 21h20 ngày 2-1-2009 phát hành bộ phim có tên “Những năm tháng máu và hoa” nhân kỷ niệm 30 năm chấm dứt chế độ diệt chủng PolPot. Phim do Đài truyền hình VN thực hiện trong hơn một năm, gồm sáu tập, thuật lại một cách chi tiết những tội ác tày trời của chế độ diệt chủng, âm mưu phá hoại của Pol Pot, với những hình ảnh, tài liệu quý giá lần đầu được công bố, đồng thời làm rõ vai trò lịch sử của VN trong việc chấm dứt chế độ diệt chủng - đã thu hút ngay bản tính tò và niềm đam mê hiểu biết lịch sử trong tôi . Bộ phim “Những năm tháng máu và hoa” đã cho chúng ta chứng kiến thảm hoạ diệt chủng vô cùng tàn bạo dã man của bọn PolPot trong thập niên 70. Bản chất diệt chủng đã bộc lộ đến kinh hoàng khi chúng tự giết dân Campuchia với con số làm cả thế giới kinh ngạc: Hơn 3,3 triệu người, trong đó có hơn 25.000 sư sãi, trí thức... rừng núi ruộng đồng xác người thê thảm phơi đầy là hình ảnh mà không một ai khi xem bộ phim ấy có thể quên được.

Bản chất ấy ngày càng rõ hơn khi chúng tấn công toàn tuyến biên giới nước ta và tuyên bố “đánh VN cho đến người Campuchia cuối cùng”. Ngày 20/5/1975 thường vụ TƯ Đảng PolPot họp quyết định 3 chủ trương lớn:

- Làm sạch nội bộ nhân dân

- Xác định VN là kẻ thù số 1, kẻ thù truyền kiếp

- Xây dựng xã hội mới của CPC, ko chợ, ko tiền, ko trường học, ko trí thức, ko tôn giáo, ko đô thị

Hơn 5.200 người dân VN đã bị chúng giết chết, thủ tiêu hơn 22.000 người... là những con số đã thống kê được.

Vậy là, chỉ sau 3 ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, bọn PolPot đã tấn công đảo Phú Quốc chém giết man rợ nhân dân ta. Ngày 10 tháng 5 năm 1975, với cương vị chính uỷ quân khu tây nam, hắn đã chỉ huy hai sư đoàn quân “Khơ-me đỏ” đánh vào biên giới và hải đảo ở tây nam Tổ quốc ta. Một tiểu đoàn “Khơ-me đỏ” đổ bộ lên đảo Thổ Chu giết gần hết dân làng nơi ấy (hơn 500 người) bằng các thủ đoạn man rợ nhất. Đó là hành động đầu tiên quân “Khơ-me đỏ” gây ra đối với dân tộc Việt Nam ta.

Khi tôi xem đến đây (tập 3 của bộ phim) tôi chợt giật mình nhớ đến câu chuyện của anh ThienKyQui từng kể tôi nghe cách đây 2 tháng. Xin lỗi anh TKQ cho phép Mơ khách kể lại câu chuyện này nhé:

Em biết không, ngày xưa vào năm 1975 lẽ ra cả nhà anh đã chết hết rồi . Nhưng có một sự mầu nhiệm không ai có thể tưởng tượng được. Chuyện là như thế này, khi quân Khơ Me Đỏ tràn vào đảo Thổ Chu tàn sát dân làng trong xóm bằng cách lùa tất cả mọi người ra một cái bãi chuẩn bị đập đầu xử tử. Gia đình anh cũng như bao gia đình khác đều phải có mặt ở đấy. Trong tâm trạng hoảng loạn chờ cái chết thảm khốc, mẹ anh liền nói “Đức Quán Âm có phát nguyện rằng: Dù ai có đi trong dầu sôi lửa bỏng, có chìm trong đáy biển sâu, mà một lòng xưng tán danh hiệu Nam mô Quán Thế âm Bồ Tát thì nhất định sẽ được Ngài cứu. Các con hãy cùng má niệm danh hiệu của Ngài mau đi. Chúng ta chỉ còn 30 phút nữa là tới phiên thôi." - Thế là mấy chị anh và anh cùng má khởi lòng chí thành niệm danh hiệu Quán Âm....

Lạ thay, khi chuẩn bị ra pháp trường, người thủ trưởng của Khơ Me Đỏ đi ngang thấy ba anh cõng Ngoại (76 tuổi), mà bà ngoại níu kéo không chịu đi. Cò cưa thế nào, ông ấy nói: "Thôi hãy để gia đình lại kỳ sau..."

Và đây nữa là bài viết của anh TKQ trong chủ đề cải số của Trongphung :

Chào bạn Watchguard,

Tất cả những gì tôi nói ra, bất cứ về vấn đề gì dù là Tử Vi, Tử Bình, Bói Dịch, Hà Lạc Bát Tự, Mai Hoa Dịch Số, Dịch Đạo, Phật Đạo... nếu tôi chưa có thực chứng qua thì tuyệt đối không bao giờ dám nói.

- Một là tôi đã tự thực hành và đã thành công. (Sự thật là giờ đây tôi vẫn còn sống mà lẽ ra trong cái giờ phút cả ngàn người trong làng đã bị Miên Khờ Me Đỏ mang giết sạch, thì gia đình tôi cũng phải cùng chung số phận. Trong 30 phút còn sống sót ấy gia đình tôi đã rất chí thành Niệm để sống, và tôi đã biết thế nào là "Nhất Tâm Bất Loạn". Sau 30 phút thì gia đình tôi là gia đình VN duy nhất được lệnh cho còn sống trong vụ thảm sát ấy và sẽ được chết một mình sau [gia đình chúng tôi được người thông dịch giùm, chúng tôi không biết tiếng Miên]. Gia đình chúng tôi đã từng sống với cảm giác "TẬN THẾ" rồi. Dĩ nhiên không phải là thiếu "Cảm Ứng Đạo Giáo Nan Tư Nghì" mà có thể thành công được! Tất cả cuộc đời tôi có lẽ đã bắt đầu từ đó, và dĩ nhiên đây không phải là lần cảm nhận duy nhất của đời tôi mà chỉ là một trong rất nhiều lần.)

TKQ

Kính thưa các bạn !

Hai tập phim “những năm tháng máu và hoa” tiếp theo sẽ được phát trong tối nay và tối ngày mai. Thiết nghĩ rằng đã là con dân Viêt Nam hãy nên quan tâm hiểu biết về lịch sử VN. Với lại, là hội viên của diễn đàn TVLS thì có thể nói đây là cơ hội hiếm có để chúng ta hiểu thêm cuộc đời cũng như niềm tin về Phật Pháp của đại gia đình người sáng lập ra website này - niềm tin ấy đã đưa đến một điều kỳ diệu may mắn cho gia đình anh TKQ !

Nếu bạn nào có CD bộ phim ấy (tập 3 có nói về cuộc tàn sát đảo Thổ chu của quan Khơ me Đỏ) tha thiết kính mong post lên đây cho mọi người cùng xem và suy ngẫm về cuộc đời thì thật là đáng quí !

Năm mới Mơkhách kính chúc đại gia đình anh TKQ vui vẻ, hạnh phúc, thân tâm luôn an lạc !

Kính chúc gia đình các hội viên may mắn, thành đạt, an khang thinh vượng !

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lúc nhỏ cháu có đọc quyển kinh "Cô Ba cháo gà", cháu tin là có luật nhân quả.

Vào đọc topic này, cháu càng ngẫm nghĩ thấy rất đúng ạ. Hy vọng bác Thiên Sứ post nhiều kinh nghiệm lên nữa để chúng cháu học hỏi và tâm niệm sông tốt hơn.

Kính chúc bác sức khỏe và an lành.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay