phoenix

Chuyện hiếu đễ thời nay

8 bài viết trong chủ đề này

Bà cụ bị con trai kiện: “Tôi từng bị con nhổ vào mặt" Nghe được thông tin "xưa nay hiếm", con trai kiện mẹ ra tòa để đòi tiền công nuôi mẹ lên tới gần 150 triệu đồng và đòi chia một nửa ngôi nhà tình nghĩa của chính quyền địa phương tặng cho mẹ liệt sỹ, nhóm PV chúng tôi đã có mặt ở thôn Suối Đùm, xã Đại Đình, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc để tìm hiểu rõ sự việc "kỳ lạ" trên.

Video clip: Con kiện mẹ đòi tiền công nuôi

Nguồn: http://clip.vn

Con trai đòi tiền công nuôi mẹ 150 triệu đồng

Nguồn: vietbao.vn

showarticletop("http://vietbao.vn","70128889") Posted Image Thấy thiệt thòi trước việc mẹ đẻ được xã cấp nhà tình nghĩa, ông Ngô Xuân Thành (Vĩnh Phúc) đã kiện mẹ ra tòa để đòi tiền công nuôi dưỡng bà suốt 8 năm với tổng số tiền lên tới gần 150 triệu đồng.

Ông Ngô Xuân Thành là con trai cả của hai cụ Nguyễn Thị Trước và Ngô Văn Thái ở xã Đại Đình, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc.

Năm 1997, hai cụ làm di chúc giao cho ông Thành quản lý toàn bộ tài sản của các cụ khi các cụ qua đời.

Tuy nhiên, năm 1998, cụ ông mất, ông Thành và cụ bà mâu thuẫn nên cụ bà đã xin hủy bỏ bản di chúc, không cho ông Thành hưởng số tài sản như đã ghi. Việc làm của cụ Trước là đúng luật và Tòa án cũng đã phán quyết như vậy.

Cụ Trước là mẹ liệt sĩ nên năm 2005, địa phương quyết định xây tặng cụ ngôi nhà tình nghĩa.

Ông Thành không cho xây dựng nhà trên đất của hai cụ mà ông cho rằng đang thuộc quyền sử dụng của ông, bất chấp việc Tòa án đã phán quyết hủy bản di chúc. Địa phương lại cấp cho cụ Trước 100 m2 đất ở chỗ khác và xây tặng cụ ngôi nhà tình nghĩa trị giá khi đó 17 triệu đồng.

Tự thấy thiệt thòi, bức xúc, ông Thành liền kiện, đòi cụ Trước phải chi trả công ông nuôi dưỡng cụ từ 7/7/1997 đến ngày 8/7/2005 (ngày cụ chuyển sang nhà tình nghĩa ở). Ông Thành tính mỗi ngày 50.000 đồng, tổng cộng là 146 triệu đồng tiền nuôi cụ.

Ông cũng đòi cụ Trước muốn ở ngôi nhà tình nghĩa thì phải trả cho ông 8,5 triệu đồng bằng một nửa giá trị ngôi nhà, vì theo ông đây là nhà chung của cả bố ông nên đòi được hưởng một nửa.

Tòa dân sự TAND tỉnh Vĩnh Phúc vừa xử phiên phúc thẩm bác bỏ đơn kiện của ông Thành đòi cụ Trước bồi thường công ông nuôi dưỡng. Tòa cũng bác bỏ yêu cầu của ông Thành đòi mẹ mình phải chi trả cho ông giá trị nửa ngôi nhà tình nghĩa mà địa phương xây tặng cụ.

Ông Thành đang dự kiến đòi lại "công bằng" ở cấp cao hơn.

Theo TTXVN

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ông Dương Trung Quốc nói gì về vụ con kiện mẹ?</h2>

"Gieo gió thì ắt gặp bão. Trường hợp ông Thành đòi người mẹ bồi thường và tính toán chi li như vậy là mất đạo đức, là bất hiếu. Nếu tính sòng phẳng, chi li ra thì tại sao không tính số tiền bố mẹ nuôi ông ta từ lúc lọt lòng?"

Con đẻ kiện mẹ ra tòa đòi tiền công nuôi dưỡng

Bà cụ bị con trai kiện: “Tôi từng bị con nhổ nước dãi vào mặt"

“Ô sin còn được trả công, huống hồ… con nuôi mẹ”

Video: Cụ già 90 tuổi bị con trai kiện đòi tiền nuôi dưỡng

"Ông con" tiếp tục "ôm" đơn kiện mẹ

GS Nguyễn Lân Dũng: Chữ Hiếu của ông Thành để đâu?

Nhà sử học Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, Tổng Biên tập Tạp chí Xưa & Nay bày tỏ quan điểm bất bình của mình trước vụ việc con kiện mẹ đòi tiền công nuôi dưỡng. Theo ông Quốc, hiện tượng này tuy là cá biệt khi đưa lên phương tiện thông tin đại chúng, nhưng những dạng con cái bất hiếu với bố mẹ trên thực tế hiện nay không ít...

Posted ImageNhà sử học Dương Trung Quốc: "Trường hợp ông Thành đòi người mẹ bồi thường và tính toán chi li như vậy là mất đạo đức, là bất hiếu". ẢnhH.Nguyên

- Ông đã từng nghe hoặc chứng kiến việc con kiện mẹ ra toà đòi tiền công nuôi dưỡng lần nào trong "lịch sử" chưa?

- Vụ con kiện mẹ ra toà để đòi tiền công nuôi dưỡng ở xã hội hiện nay quả là chuyện “hy hữu”. Tôi nghĩ cơ quan pháp luật đã xem xét nhiều khía cạnh khác nhau và có một phán quyết hợp tình hợp lý.

Đây là một hiện tượng gây bức xúc trong xã hội bởi vì nó nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Nói chính xác hơn, đó là sự suy đồi đạo đức xã hội trước sự phát triển của đời sống và là mặt trái của kinh tế thị trường. Rất đáng lo lắng.

- Theo quan sát của ông thì liệu đây có phải là hiện tượng cá biệt trong mối quan hệ truyền thống gia đình Việt Nam xưa nay, hay đó là đại diệncủa tình trạng con cái bất hiếu với cha mẹ, anh em bất nghĩa với nhau... đang có chiều hướng gia tăngtrong xã hội hiện nay?

- Thời phong kiến ngày xưa, tội nặng nhất là tội bất hiếu, sau đó là bất trung với triều đình, với nhà vua. Và chữ Hiếu chính là thứ để phân biệt giữa con người với con vật. Tội bất Hiếu là tội rất nặng.

Trường hợp ông Thành đòi người mẹ bồi thường và tính toán chi li như vậy là mất đạo đức, là bất hiếu, thêm nữa người mẹ lại không còn khả năng lao động để gánh vác kinh tế gia đình. Bây giờ đặt câu hỏi ngược lại là ai trả cho người mẹ công ơn nuôi dưỡng người con trai trưởng thành?

Nếu mà tính sòng phẳng, chi li ra thì tại sao không tính số tiền bố mẹ nuôi ông ta từ lúc lọt lòng, thậm chí các cụ ngày xưa còn tính từ lúc nằm trong bào thai… đến lúc trưởng thành. Riêng chuyện đó đã thấy bất Hiếu, bất Nghĩa rồi, chưa nói đến phi đạo đức.

Vụ việc này cũng là một sự cảnh tỉnh cho toàn xã hội. Ngoài dư luận xã hội, cần tiếng nói của pháp luật, phải đặt lên “bàn” pháp luật. Tôi tin rằng, không có một pháp luật nào bảo vệ cho hành vi đó.

Tôi cho rằng, hiện tượng này tuy là cá biệt khi đưa lên phương tiện thông tin đại chúng, nhưng những dạng con cái bất hiếu với bố mẹ trên thực tế không ít, cả những cuộc tranh giành tài sản trong gia đình, gia đình có cả cha mẹ, anh chị em ruột… ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Và chính hệ thống pháp luật phải càng quan tâm đến những hiện tượng trên mà điều chỉnh cho phù hợp, đồng thời, tạo ra được dư luận xã hội nhằm lên án những hành vi đó.

Chúng ta đã có một số chính sách đối với người cao tuổi trong đó có những người già không có được sự chăm sóc của con cái. Tôi nghĩ rằng ở đây cũng phải đề cập đến giá trị đạo đức, cho dù xã hội phát triển đến mấy nhưng người ta vẫn phải nhắc đến việc tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ… Có như vậy mới tạo được ra xã hội phát triển tiến bộ nhưng vẫn giữ được những giá trị đạo đức truyền thống.

-Vậy theo ông, cần phải làm gì để ngăn chặn từ gốc những hành vi tương tự mà điển hình là vụ việc con kiện mẹ đòi tiền nuôi dưỡng ở Vĩnh Phúc vừa qua?

- Phải tạo ra một diễn đàn để mọi người bày tỏ, tâm sự… để từ đó tìm ra sự đồng thuận. Chúng ta đang sống trong một xã hội trong quá trình chuyển đổi lớn, đương nhiên những giá trị đạo đức có thể thay đổi, vì vậy, trong từng vụ việc như vậy, chúng ta nên tìm ra một sự đồng thuận để có thể giữ gìn và phát huy được giá trị đạo đức xã hội. Tôi tin rằng giá trị đạo đức không bao giờ bị lạc hậu cả.

-Cũng có ý kiến cho rằng, việc giáo dục đạo đức, lòng hiếu đễ cho con người phải bắt nguồn từ mỗi gia đình trước tiên? Ông nghĩ sao?

- Có một câu nói dân gian của người xưa, nhưng rất sát thực là “Cái nợ đồng lần”, tức là các mối quan hệ luôn luôn được kế thừa. Chúng ta đối xử với cha mẹ mình như vậy, rồi thì con cái mình sẽ đối xử với mình ra sao? Chính cái mối quan hệ đó đặt ra cơ sở đạo lý giá trị lâu dài, tức là mối quan hệ nhân quả trong đời sống xã hội.

"Gieo gió thì ắt gặp bão", có nhiều tác động dẫn đến đạo đức xã hội đang bị “xói mòn”, nhưng tôi cho rằng hiện nay cha mẹ không thường quan tâm nhiều đến con cái, mà họ thường quan tâm đến tạo điều kiện cho con cái phát triển. Và như vậy, những cái tích lũy tài sản thường thường được xã hội hoá nhiều hơn, đưa vào xã hội nhiều hơn. Đây cũng là một mặt tiến bộ.

Vụ việc chúng ta đang bàn trên liên quan đến pháp luật thì toà án phải xét xử, mà Luật chưa hoàn chỉnh thì chúng ta phải hoàn thiện dần. Ngoài ra, chúng ta phải tạo ra toà án dư luận thì theo tôi mới có giá trị.

Nguyên Bộ trưởng TN & MT Mai Ái Trực: Pháp luật không thể tiếp tay cho hành động bất hiếu

Vụ việc con kiện mẹ đòi tiền nuôi dưỡng là biểu hiện xuống cấp về đạo đức trong xã hội. Từ câu chuyện này đặt ra yêu cầu cấp thiết là các gia đình phải quan tâm, giáo dục con cái ngay từ trong gia đình, từ thuở ấu thơ.

Gia đình là cái nôi nuôi dưỡng từng con người, trong đó gương ông bà, bố mẹ là rất quan trọng. Con cái sẽ noi theo tấm gương đó để sống và nếu nhìn thấy bố mẹ đối xử với ông bà thế nào, thì con cái sẽ đối xử lại với bố mẹ như thế.

Vụ việc nói trên, theo tôi, không phải là hiện tượng cá biệt về sự đối xử bất hiếu của con cái với cha mẹ đâu, mà đó chỉ là sự kiện điển hình, đặt ra cho xã hội phải suy nghĩ.

Có hai việc cần làm rất quan trọng để giải quyết vấn đề trên, đó là gia đình phải quan tâm, giáo dục con cái từ cái lúc còn bé và thứ hai nữa là phải làm gương cho con, thiếu một trong hai vế đều hỏng, vì nếu chỉ làm gương không chưa đủ mà còn phải giáo dục, vì xã hội có sự tác động rất mạnh mẽ đến suy nghĩ, nhân cách của mỗi con người.

Và tất nhiên, trong vụ việc này, pháp luật không thể tiếp tay cho hành động bất hiếu, trái đạo lý của ông Thành được.

H.Nguyên(thực hiện)

Nguồn: http://news.gate.vn

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vụ việc hy hữu "con kiện mẹ đẻ ra toà đòi tiền công nuôi dưỡng" xảy ra tại tuyện Tam Đảo gây phẫn nộ trong dư luận thời gian qua. GS Nguyễn Lân Dũng, một trong nhiều người con của dòng họ Nguyễn Lân nổi tiếng về hiếu đễ, bất bình: "Chữ Hiếu của ông Thành để đâu rồi?".

Posted Image

GS Nguyễn Lân Dũng: "Hãy để lại cho con cháu không phải là đất đai, tiền của mà là một nền học vấn, một lý tưởng cao đẹp và một ý chí tiến thủ".

- Thưa GS, ông có cảm nhận và suy nghĩ trước hiện tượng băng hoại đạo đức như vụ việc con kiện mẹ đẻ ra tòa đòi tiền công nuôi dưỡng xảy ra tại Vĩnh Phúc?

- Tôi nghĩ rằng có lẽ trên đời này hy hữu lắm mới có những người con như vậy. Đáng tiếc đấy lại là một gia đình liệt sĩ, một gia đình có người con quên cả thân mình để hiến dâng cho Tổ quốc.

Công sinh thành của Cha Mẹ ví như trời biển. Từ xa xưa người Việt Nam mình ai cũng thuộc câu "Công cha như núi Thái Sơn, Công mẹ như nước trong nguồn chảy ra, Một lòng thờ mẹ kính cha, Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con".

Chữ Hiếu của ông Thành để đâu rồi? Ông kiện tiền nuôi dưỡng Mẹ đẻ của mình thế thì ai nuôi ông nên người hôm nay? Ông không biết suy tính xem con cái ông sẽ nghĩ gì về ông, chưa kể đến hàng xóm, láng giềng, họ hàng, bè bạn. Nhẽ nào ông sống một mình trên đời này?

Bao nhiêu người đau khổ vì cha mẹ mất sớm trong khi mình chưa kịp có thời gian bao nhiêu để phụng dưỡng, báo hiếu cho cha mẹ mình.

- Câu chuyện trên tuy là hy hữu, nhưng lại không phải là dẫn chứng duy nhất về sự bất hiếu của con cái đối với cha mẹ trong xã hội hiện nay. Vậy cần phải làm gì để ngăn chặn, lên án, tẩy chay hiện tượng trên, thưa GS?

- Tôi nghĩ nên coi đây là bài học để giáo dục những người con bất hiếu, những người vô lương tâm, nhất là những kẻ vì nghiện hút mà bòn rút hết của cải của cha mẹ để thỏa mãn tệ nạn xấu xa của mình.

Ngày nay người ta coi những người bị nghiện như bệnh nhân, như nạn nhân chứ không phải là phạm nhân. Nhưng những đứa con hiếu thảo biết nghĩ đến công sinh thành, nuôi dưỡng của bố mẹ thì không bao giờ sa chân vào con đường nghiện ngập hoặc ăn chơi trác táng.

Thật bất hạnh thay cho những gia đình có những đứa con, niềm hy vọng lớn nhất của những người làm cha, làm mẹ, mà phải trông thấy con mình sa ngã, hư hỏng. Nên dùng câu chuyện này để giáo dục thanh thiếu niên.

Sống phải có lý tưởng, phải mong muốn đóng góp cho xã hội và đó là sự đền đáp công ơn sinh thành của cha mẹ, công ơn dạy dỗ của thầy cô và sự chăm sóc của xã hội. Nếu chỉ nghĩ đến bản thân mình thì đâu còn có cái gọi là nhân cách?

Tôi tin rằng ngay địa phương ông Thành sinh sống, bà con láng giềng cũng sẽ tỏ thái độ giúp ông Thành nhận ra sự thất đức của mình và cần cúi đầu xin lỗi người mẹ già đã cả đời hy sinh nuôi dưỡng mình nên người. Dù giữa mẹ con có điều gì hiềm khích với nhau thì phận làm con đương nhiên phải bỏ qua cho mẹ của mình và nếu có sự va chạm về quyền lợi thì có khó khăn gì mà không biết nhường cho mẹ.

Tôi rất tiếc là chúng ta ít in lại những cuốn sách Quốc văn giáo khoa thư mà bao thế hệ trước đã từng thuộc lòng từng câu, từng chữ. Truyện Nhị thập tứ hiếu cũng cần in lại và khuyến khích thanh thiếu niên đọc để noi theo.

- Theo GS thì việc giáo dục đạo đức nói chung, lòng hiếu đễ nói riêng cho mỗi con người cần phải bắt đầu từ đâu?

- Ngoài gia đình thì nhà trường cũng phải góp phần giáo dục ngay từ khi trẻ đến lớp Mầm non. Cây phải được uốn từ khi còn non mới có thể vươn thẳng lên được. Tất nhiên làm bố, làm mẹ thì phải gương mẫu và hết mực thương yêu con cái.

Những đứa trẻ hư hỏng thường rơi vào trường hợp các gia đình bất hòa, cha mẹ ly dị nhau hoặc sống với nhau vì ngjhĩa vụ chứ không vì tình nghĩa. Không ít gia đình mải lo kiếm tiền mà sao nhãng việc giáo dục con cái.

Hãy để lại cho con cháu không phải là đất đai, tiền của mà là một nền học vấn, một lý tưởng cao đẹp và một ý chí tiến thủ. Chúng tất sẽ giỏi giang hơn mình và cũng sẽ không thiếu thốn gì về vật chất khi thực sự có tài năng và chí tiến thủ.

Cha mẹ sống không liêm khiết, gian dối, lừa lọc người khác, nịnh hót người trên, bắt nạt người dưới … thì làm sao mong con cái mình nên người, dù cho có để lại cho chúng hàng núi của cũng vậy mà thôi.

Xin cảm ơn Giáo sư!

Theo VTC

Nguồn: http://svdanang.com

Share this post


Link to post
Share on other sites

Mẹ bị con trai kiện đòi tiền công nuôi dưỡng

showarticletop("http://vietbao.vn","70129788")

Posted Image Vài câu chào hỏi, nói rõ mục đích cuộc viếng thăm bất ngờ, cụ Trước xúc động, mắt rưng rưng trên khuôn mặt gầy gò, khắc khổ bộc bạch tâm sự về cuộc đời cơ cực nuôi con để đến bây giờ con kiện mẹ đòi tiền công nuôi dưỡng .

Posted Image Cụ Nguyễn Thị Trước với thân hình gầy gò và lưng đã còng Chúng tôi theo con đường mòn nhỏ quanh co với lời chỉ dẫn của bà con thôn Suối Đùm (Đại Đình, Tam Đảo,Vĩnh Phúc) tìm về nhà cụ Nguyễn Thị Trước. Ngay từ đầu thôn mọi người đã xôn xao bàn tán chuyện con trai cụ Trước là ông Ngô Xuân Thành kiện cụ ra tòa đòi tiền công nuôi dưỡng. Con đường làng của thôn Suối Đùm những ngày tháng 6 này dường như khó đi hơn bởi người dân trong thôn đang trong vụ thu hoạch lúa. Rơm được rải khắp các con đường dẫn vào thôn.

Vượt qua một con dốc cao, chúng tôi mới có mặt tại nhà bà cụ Nguyễn Thị Trước. Lúc chúng tôi đến thì cụ đang quét nhà, thấy khách tới chơi, cụ niềm nở mời chúng tôi vào.

Vài câu chào hỏi, nói rõ mục đích cuộc viếng thăm bất ngờ, cụ Trước xúc động, mắt rưng rưng trên khuôn mặt gầy gò đầy khắc khổ bộc bạch tâm sự về cuộc đời cơ cực nuôi con để đến bây giờ con kiện mẹ đòi tiền công nuôi dưỡng.

Nuôi con trong gian khổ

Cụ Nguyễn Thị Trước quê gốc ở Tam Dương (Vĩnh Phúc), là con một gia đình nhà nông đông con. Cụ kết hôn với cụ ông Ngô Văn Thái năm 20 tuổi và rồi lần lượt sinh được 5 người con: 3 trai, 2 gái.

Khi mang thai người con trai trưởng là ông Ngô Xuân Thành cụ ốm liên miên, xanh xao vàng vọt. Rồi khi sinh hạ thì cụ suýt chết vì đẻ khó. Đứa con lành lặn ra đời nhưng cụ ốm liệt giường mất mấy tháng.

Vì gia đình nghèo khó không có gì bồi bổ nên cụ không có sữa cho con. Thương con thơ dại, cụ đã phải đi tìm từng sản phụ trong thôn để xin sữa cho con. “Thời bấy giờ làm gì có sữa ngoài mà nuôi, mà có thì nhà tôi cũng không có tiền mà mua”- cụ Trước kể lại.

Cụ còn nhớ những đêm Thành khóc đòi sữa mà cụ chỉ biết khóc cùng con. Đêm hôm khuya khoắt, hai vợ chồng không dám sang nhà hàng xóm xin, đứa trẻ đói khóc vang cả nhà, không ai trong nhà ngủ được.

Đến khi Thành 5 tuổi thì bị một cơn sốt nặng khiến cả 2 cụ lại một lần nữa lao đao. Cụ Trước đã bỏ cả ruộng vườn cho chồng chăm sóc để cụ trông con. Cụ thương Thành vì ngay từ lúc sinh đã không có sữa đến tuổi biết nói, biết đi thì lại bị ốm đau thường xuyên.

Nhiều đêm cụ không dám chợp mắt bởi phải quạt cho con ngủ, lau mồ hôi lăn trên trán của con, dỗ con khi con trở mình… Chạy vạy khắp nơi để lo tiền thuốc men cho con khiến gia đình bà kiệt quệ, cụ và chồng đã phải nhịn ăn để mua đồ bồi bổ cho con. Thấm thoát rồi Thành cũng đã lớn khôn…

Rồi những đứa con tiếp theo cứ thế ra đời. Gia đình đông con nên cuộc sống của hai cụ ngày một vất vả. Cụ Trước cho hay: “Khổ nhất là thời kỳ trong chiến tranh bom đạn. Cơm không có mà ăn nên gia đình chúng tôi toàn phải ăn khoai sắn trừ bữa, thậm chí cả hai vợ chồng đều phải nhịn mà nhường khoai sắn cho 5 đứa con”.

Con trai út của cụ là ông Ngô Quốc Bình đã hy sinh trong kháng chiến chống Mỹ ở chiến trường Campuchia năm 1979, hiện an táng ở Tây Ninh. Những người con còn lại đều có gia đình riêng và cuộc sống đã ổn định. Riêng ông Thành đã 4 lần lấy vợ và đều tự tay cụ Trước mang lễ vật đến hỏi vợ cho con.

Bản di chúc

Năm 1997, cụ Ngô Văn Thái nằm liệt giường, hầu như không có khả năng qua khỏi. Cụ Trước kể: “Lúc đó, tôi nào có biết gì. Thấy nó bảo là giấy tờ chứng nhận gì đấy. Ông điểm chỉ rồi, bây giờ đến lượt bà – Nó nói với tôi vậy”.

Cụ Trước kể, sau khi ông Thái qua đời năm 1998, thấy cụ Trước sống cô đơn một mình nên ông Thành có ý muốn nuôi cụ. Tiếng là ông Thành nuôi mẹ nhưng cụ Trước vẫn ở nhà mình, chỉ có ăn uống là ông Thành mang cơm và thức ăn sang cho cụ. Và cũng không phải ông Thành nuôi không mẹ vì cụ Trước có tiền trợ cấp cho mẹ liệt sỹ và hai sào ruộng (mà ông Thành canh tác).

“Mình già rồi có ăn được gì nhiều đâu, đôi khi chỉ cần lưng cơm với bát canh là xong bữa. Thế mà nó cứ rêu rao nuôi tôi tốn kém”, người mẹ già nói trong đau khổ.

Năm 2004, khi Nhà nước quyết định hỗ trợ 17 triệu đồng cho cụ Trước để làm nhà tình nghĩa thì ông Thành đưa bản di chúc ra và đòi những quyền lợi của mình được hưởng.

Trước những đòi hỏi vô lý và thái độ ngang ngược của ông Thành đối với người mẹ của người anh cả, ông Ngô Quốc Khánh là con thứ của cụ vô cùng bức xúc, đã thay mặt những người con còn lại của cụ đứng ra giải quyết vụ việc.

Posted Image Ngôi nhà tình nghĩa mà ông Thành đòi một nửa tiền xây dựng “Tôi cảm thấy rất đau lòng khi trong cùng một gia đình lại xảy ra việc tranh chấp đó. Cùng một bọc đẻ ra mà lại có người con đối xử với mẹ đi ngược lại đạo lý làm người” - Ông Khánh chua xót tâm sự với chúng tôi. Cả gia đình ai cũng ủng hộ người mẹ và thấy bất bình trước thái độ và hành động của ông Thành. Bà con thôn trên, xóm dưới nhiều người chê bai, có người nhận xét: “Tôi chưa từng thấy có người con ruột nào lại đối xử với bà mẹ đã 90 tuổi tệ bạc đến vậy. Chăm sóc mẹ bằng tiền của mẹ lại còn tính công nuôi dưỡng. Thật là đại nghịch bất đạo”.

Còn cụ Trước thì nước mắt đã cạn khô, cả cuộc đời cụ chăm sóc và nuôi dạy cho các con trưởng thành chẳng mong các con đền đáp.

Những ai chứng kiến phiên tòa phúc thẩm diễn ra ngày 28/4/2008 vừa rồi đều xót thương cho cụ Trước khi ông Thành tuyên bố thẳng thừng trước Tòa: “Mẹ tôi chết rồi”. Nước mắt của cụ lã chã trên mặt cùng những tiếng nấc nghẹn ngào trước lời nói của người con trai mà người mẹ già đã mang nặng đẻ đau.

Posted Image Thẩm phán, chủ tọa phiên tòa Nguyễn Xuân Đường Tại phiên tòa, mọi người đều bàng hoàng trước những đề nghị của ông Thành. Ông Thành yêu cầu cụ Trước phải thanh toán cho ông tiền công nuôi dưỡng cụ mỗi ngày 50.000 đồng kể từ ngày 07/7/1997 đến ngày 08/7/2005 là 146.050.000 đồng; công bảo quản duy trì khối tài sản là 600.000 đồng/1 tháng kể từ ngày 07/7/1997 đến ngày xét xử sơ thẩm; trả tiền chặt cây gồm 3 cây trám, 3 cây sui, 3 bụi tre trị giá 10.000.000 đồng; 1 bộ đỉnh đồng trị giá 4.000.000 đồng và một nửa số tiền mà Nhà nước cho cụ làm nhà là 8.500.000 đồng. Tất cả những yêu cầu của ông Thành đều dựa trên bản di chúc của cụ Thái và cụ Trước mà theo lời cụ Trước thì ông đã đưa cho họ điểm chỉ. Trước tòa, ông Thành không một lần gọi cụ Trước bằng mẹ. Khi chủ tọa phiên tòa hỏi: “Thế ai nuôi anh từ lúc anh lọt lòng cho đến khi anh tự mình kiếm sống” thì ông Thành dõng dạc trả lời: “Trách nhiệm bà ấy đẻ tôi ra thì phải nuôi tôi”.

Khi được hỏi về cảm nhận khi xét xử vụ án này thì ông Nguyễn Xuân Đường, thẩm phán, chủ toạ phiên toà cho hay: “Đây là một vụ án hy hữu xảy ra từ trước đến giờ của tỉnh Vĩnh Phúc. Tôi đã ngồi cả mấy tiếng đồng hồ trong phòng làm việc riêng của tôi để khuyên giải ông Thành, nhưng ông ấy không chịu nghe.

Cách đối xử của ông Thành với cụ Trước không khác gì kiểu thời đại phong kiến ngày xưa: Cha chết thì mẹ phải theo con trai. Toà án đã bác bỏ những yêu cầu vô lý đó thì ông ta kêu sẽ kiện lên cấp cao hơn. Tôi tin rằng dù có kiện đến cấp nào đi chăng nữa thì cũng không có luật nào quy định con nuôi mẹ mà mẹ phải trả tiền”.

Nắm lấy bàn tay run run của cụ, tôi khẽ hỏi: “Nếu ông Thành ăn năn hối lỗi thì cụ có tha thứ cho ông Thành không?”. Cụ lặng im, không nói, quay đầu ra cửa. Tôi cố nhìn theo ánh mắt ấy. Hai khóe mắt trên gương mặt nhăn nheo đang rơi lệ. Rồi như để kìm cơn xúc động, cụ bỗng bấu chặt bàn tay tôi: “Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người quay lại”.

Ngọc Mai

Việt Báo // (Theo_Tien_Phong)

Nguồn: vietbao.vn

Share this post


Link to post
Share on other sites

Đòi tiền công nuôi – con kiện mẹ

Con chết thì mang lại cho mẹ danh hiệu ‘Bà mẹ anh hùng’, tiền tuất và nhà tình nghĩa. Con sống mang mẹ ra tòa. Kiện. Đòi tiền nuôi dưỡng. Đòi chia đôi giá trị nhà tình nghĩa. Vụ việc càng trở nên um sùm khi được thông tin tới đại chúng kèm theo tuyên bố của nguyên đơn “Osin nuôi người già còn có lương nữa là tôi”. Đại biểu quốc hội, nhà khoa học, nhà sử học, bộ trưởng, cho chí dân thường đều phẫn nộ lên tiếng. Cao điểm của sự kết án ngoài tòa là lời đề nghị bổ sung vào bộ luật hiện hành tội bất hiếu.

Kể thế thì con đúng là không ra con, đau cho bà mẹ quá thật. Nhưng nguyên đơn kiện có lí do: bị mẹ từ và cắt quyền thừa kế. So với bao nhiêu vụ án dân sự xoay quanh quan hệ gia đình ở Việt Nam hiện nay thì vụ con kiện mẹ này có vẻ chưa là gì. Cứ mở mục pháp luật ở mọi tờ báo in hay báo mạng tại Việt Nam ra thì hết hồn. Nào là con đánh mẹ gãy gần hết xương sườn. Nào là con bóp cổ bố chết lè lưỡi. Mà con đó toàn trong ngoài tuổi nhi bất hoặc (40 tuổi), nghĩa là được coi như đã rành rẽ sự đời, lẽ người. Hay như vụ mẹ Việt kiều kiện con trong nước vì tội chiếm đoạt tiền bạc đất đai, đến nỗi mẹ già chỉ còn có độc niềm vui rỉ rả với mấy nấm mồ người thân thích vừa quy tập lại không làm sao thăm mộ được, nghĩ cho cùng cũng có kém phần đau đớn đâu.

Tuy nhiên, kiểu quan hệ gia đình bị chi phối bởi tiền bạc này chẳng phải mới được sáng tạo bởi ông con bà mẹ anh hùng. Trước cách mạng, Vũ Trọng Phụng trong “Số đỏ” đã cho nhân vật Văn Minh kết án ông nội: ”Già rồi không chịu chết là vô đạo đức”. Sau cách mạng những gần nửa thế kỉ, Nguyễn Huy Thiệp lại cho nhân vật Đoài làm chủ tịch hội nghị gia đình đề nghị anh em biểu quyết: “Ai đồng ý bố chết giơ tay?” (Không có vua). Nếu biết rằng không có sự sáng tạo nào lớn hơn được sự thật cuộc đời thì sẽ thấy hiện trạng xã hội qua những bi hài kịch gia đình này thật kinh khủng.

Một hình dung khác

Bảo cái ông mang mẹ đi kiện đòi công nuôi dưỡng là bất hiếu hết mức thì cũng chưa thật đúng, vì đã dùng đến khái niệm này, dùng đến hai cái chữ Tàu này thì phải biết thêm rằng kẻ bị coi như bất hiếu nhất là kẻ (tội nghiệp) không có con, mà phải là con giai, theo như quan niệm đời xưa: “bất hiếu hữu tam, vô hậu vĩ đại” (bất hiếu có 3 loại, không có con nối dõi tông đường là tội bất hiếu lớn nhất)

Điều đáng ngạc nhiên đầu tiên là ông can đảm hơn người, vì ông không ngại phơi bày bi kịch gia đình trước công luận. Điều đáng ngạc nhiên thứ hai là cách thức đưa tin của báo chí trong nước, bao giờ cũng kết án trước khi có án quyết cuối cùng của tòa. Điều đáng ngạc nhiên cuối cùng, to nhất, là những ý kiến phê phán người con (ngay cả của những người nổi tiếng hoặc được mặc định là lý trí hơn đời) cũng đầy chất cảm tính, đỉnh điểm của chất cảm tính là đề nghị bổ sung vào bộ luật hiện hành tội bất hiếu như đã nói ở trên.

Chúng ta thử hình dung, nếu ông Thành không kiện mẹ ra tòa mà chỉ tuân theo câu “mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, đóng cửa hành nhau, ngược đãi mẹ trong phạm vi gia đình. Hay là bà mẹ ông, cụ Trước, không phải là ‘Mẹ Việt Nam anh hùng’, hay là thay vì con kiện mẹ giờ mẹ kiện con như thường thấy, chắc chắn cách đánh giá của dư luận xã hội sẽ khác, và chắc chắn vụ việc sẽ không ầm ĩ đến mức này, dù nỗi não nuột của bà mẹ già thì vẫn thế.

.........

Xin xem thêm

Nguồn: http://www.radioaustralia.net.au/

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cơn lốc của kinh tế - đồng tiền chạy tỉ lệ thuận với trình độ nhận thức và hệ tư tưởng gây ra hệ lụy đáng lo ngại. Việt Nam cố mặc một chiếc áo đẹp và sang trọng trong khi tầm vóc còn nhỏ yếu và chưa kịp tìm hiểu đặc tính của chiếc áo.

Bây giờ trên báo, trên mạng internet đầy rẫy thông tin chém giết, hiếp dâm, bạo lực, mẹ ép con uống thuốc độc vì ghen chồng; rủ vợ bạn đi "tâm sự" chơi thuốc lắc; thanh niên thì "đi hoang", trung niên thì lừa gạt, bố tạt axit vào con vì con nghiện ngập đòi giết bố .... lại thêm mẹ con phải kiện nhau. Nhà nhà khấm khá hơn, học được nhiều thứ hơn, biết dùng nhiều thứ hơn mà người nghèo cũng nghèo hơn, khổ thêm nhiều loại khổ hơn, còn cái tâm và tình của con người biến dần đi mất.

Hình như bây giờ phải nhẫn tâm mới tồn tại được.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Xin phép post bài của một bạn trên mạng khi tham gia bày tỏ ý kiến về cùng chủ đề:

Nguồn:http://lawsoft.thuvienphapluat.com/?ct=TVQD&id=1445

Nước mắt không bao giờ chảy ngược

Nước suối nguồn sao chảy được lên non?!

Đó là câu ca dao mà nói về những việc ở thế gian không thể làm ngược lại được. Chuyện con nuôi cha mẹ kể công không phải là hiếm. Tôi biết được một việc này, post lên đây để các bạn tham khảo, xem .....có nên ......có con khôngPosted ImagePosted Image

Tôi vô tình đọc được bài này khi tìm thông tin trên google, được đăng trong trang điện tử có tên nguồn là Eco-blue.net

Buổi chiều, tại Trung tâm Bảo trợ người già và tàn tật Thạnh Lộc (quận 12, TP.HCM), cụ Sen run run chống gậy quanh sân, gặp ai cụ cũng khoe: “Hôm nay con tui ở Thanh Hóa vô!”. Nói rồi cụ nắm tay người bạn già: “Mừng quá dì ạ, nó còn nhớ tui, nó khóc xin rước tui về”. Nói đoạn cụ lại đưa tay quệt những giọt nước đang chực trào từ khóe mắt đầy dấu chân chim. “Từ ngày vô đây, lần đầu tiên thấy cụ vui như vậy. Cụ khóc rồi cụ cười. Mà khóc cười gì cũng ra nước mắt, đều là những giọt nước mắt hạnh phúc”. Chị Lan, nhân viên trung tâm, còn cho biết: “Hôm trước cụ ăn không được, ngủ không được, vậy mà nay như vừa được uống thuốc hồi sinh”.

Nhìn cảnh cụ già 88 tuổi ấy còng lưng chống gậy đi khoe niềm vui của mình khắp nơi dường như ai cũng vui lây. Thế nhưng, niềm vui hồn nhiên ấy không khỏi làm chạnh lòng những người mẹ khác.

Ở một ghế đá trên sân, một cụ bà đang nắm chặt quyển kinh trong lòng bàn tay, miệng cứ lẩm nhẩm. “Cầu cho mình cũng được về nhà như người ta. Ngày nào cũng vậy, sáng đọc, chiều đọc sám hối, cầu an, mỗi lần đọc 120 câu”.

Ở ghế đá bên cạnh, hai bà mẹ đang chuyện trò: “Nhiều khi tui mơ có khi nào nó vô kiếm mình, một lần thôi cũng được, lúc đó chắc tui sướng lắm bà ơi”. Bà mẹ kia đáp lại: “Tui cũng vậy. Nhưng thôi, số mình vô phước bạc phần thì ráng chịu. Nhiều đêm nằm suy nghĩ tui khóc hoài, hơn một năm rồi mà tui cứ tưởng hôm qua, không ngờ nó bỏ tui. Dù nó chẳng hứa hẹn gì nhưng tui vẫn chờ ngày được rước về. Chứ như ông Mừng, bảy đứa con ổng đều hứa hẹn khi nào làm ăn dư dả sẽ đón ổng về phụng dưỡng. Bao nhiêu năm rồi thấy ổng cầu trời khấn phật hoài mà có ai đón về đâu! Tội nghiệp ông cụ gần đất xa trời rồi mà vẫn chờ ngày con cái làm ăn “dư dả!”- “Thôi, muối bỏ lòng ai nấy xót, còn sống là còn chờ con, bà ạ!”.

Và các cụ đã chờ, đã hi vọng. Hi vọng vào những dòng tin nhắn tìm người thân trên tivi. Dù niềm hi vọng ấy mong manh, yếu ớt như chính tuổi già của các cụ. Tuổi của sự hoài niệm, cô đơn. Tuổi mà sự sống đang dần xa như ngọn đèn sắp tắt.

...và đêm...

Căn phòng hôm ấy trống một giường. “Ông cụ vừa đi đêm qua vì kiệt sức”. Cụ Thiểu thở dài: “Có ra đi vĩnh viễn mới hết thắc thỏm đợi chờ”. Một người ra đi cũng có nghĩa là căn phòng trống một chỗ ngồi xem tivi mỗi đêm. Hơn chục người già trong căn phòng ấy đêm đêm cứ mỏi mắt chờ xem tin “Tìm người thân” và họ khắc khoải chờ đợi một phép màu: “Biết đâu con mình nhắn tìm mình thì sao!” - cụ Mai ngậm ngùi - dù nó bỏ tui bốn năm rồi chưa một lần thăm viếng, nhưng tui vẫn cứ mong nó nghĩ lại”. Khuôn mặt nhăn nheo ấy lại đau đáu vào chiếc tivi. Niềm hi vọng đến theo định kỳ ấy thường vội vụt tắt. Hết mục nhắn tin, các cụ lại lặng lẽ trở về giường. Những tiếng thở dài quen thuộc dù cố nén nhưng vẫn hắt ra xót xa.

Ở tuổi gần đất xa trời, cụ Ba chỉ mong gặp lại con một lần

Đêm chùng lại!

Có cụ nằm còng queo trên giường, im lặng nhìn vào mảng tường trắng. Có cụ taygác hờ lên trán. Có cụ cứ chống gậy đi lòng vòng quanh phòng rồi lẩm nhẩm đọc những cái tên: con Bẩm, thằng Tâm… Có đêm cụ còn xách giỏ đòi về nhà. Giường bên cạnh, cụ Hương không ngủ mà ngồi nhai trầu và ôm cái túi nilông. Trong túi nilông chỉ có chiếc quần đen mà bà vẫn mặc đi ăn xin. Bà rơm rớm nước mắt: “Bà chỉ muốn khóc, muốn về thôi!”.

Cụ Hương là nhân vật người mẹ trong bài “Con gái bắt mẹ già 84 tuổi đi xin ăn” đăng cách đây vài tuần. Cụ không biết chữ nên chỉ nghe người ta nói lại bà lên báo “thế này, thế này”. Cụ không muốn “người ta viết như vậy vì con mình còn mặt mũi đâu nhìn mọi người”. Cụ cũng không nói lại chuyện con gái bắt bà đi xin ăn đến gần 12 giờ khuya để lấy tiền xây nhà; không nhắc chuyện thằng Trọng - cháu ngoại cụ - thường văng tục, có lúc đánh cụ đến ngất xỉu; cũng không kể về những bước chân run rẩy, liêu xiêu nhiều lúc ngã quị ở khu hồ Con Rùa. Gần một tháng vào trung tâm, cụ buồn mất ăn mất ngủ. Cụ ray rứt: “Tại mình già không làm được gì nên con dâu mới nói mình là người ăn bám. Không ở được với con trai nên về ở với con gái. Thế nhưng…” - cụ không nói nữa, rút khăn lau những giọt nước mắt lăn dài…

Cụ Đỗ Văn Ba, 87 tuổi, mới vào trung tâm được vài tháng. Vừa ôm ngực ho khù khụ, ông vừa kể: ông có bốn người con, nhưng ba người đã bỏ ông “ra đi vĩnh viễn về thế giới bên kia”, chỉ còn một người sống với ông, năm nay đã 51 tuổi. Khi căn nhà ở đường Dương Bá Trạc (Q.8) của ông bị qui hoạch, ông cùng con trai và con dâu đi ở nhà trọ. Đêm đến, đợi cha ngủ say, hai vợ chồng cùng đứa con ôm hơn trăm triệu đồng tiền đền bù căn nhà của cha trốn mất. Nghe đồn con ở Rạch Giá, ông bước thấp bước cao đón xe đi tìm. Không gặp. Đói. Luẩn quẩn không chỗ ngủ, ông vô trung tâm dưỡng lão ở Rạch Giá ở nhờ. Sau đó, ông lại được người ta đưa về đây. Cụ nghẹn ngào: “Thôi… thôi… thằng cờ bạc ấy nó bỏ tui rồi, thôi... thôi...”.

Chị Kim Chi, nhân viên trung tâm, cho biết có cụ già trên 70 tuổi còn bị con lừa bán nhà rồi chở đến công viên bỏ như cụ Nguyễn Liễu. Nhiều cụ bị con mình bỏ trước cổng trung tâm. Thấy cụ chờ mãi đói lả, các anh chị dìu vào cho ăn uống. Mỗi cụ một hoàn cảnh: “Con tui biểu tui ngồi đây đợi đi”. “Tui giận hắn, hắn chỉ ưa của chứ hắn không ưa người”. “Trời ơi, nó gạt tui, nó dụ tui đi mổ mắt, ai dè tui ra bến xe rồi nó bỏ tui ở đó”.

Nhắc đến hoàn cảnh ông Nguyễn Đình Chớ - giám đốc trung tâm Lê Công Hùng - rút cho tôi xem một xấp biên bản về các buổi làm việc giữa UBND phường 26, Q.Bình Thạnh với năm người con của ông kéo dài từ tháng 8-2001 đến 5-2003. Ông Chớ thuộc diện có công với cách mạng, được hưởng trợ cấp hằng tháng 160.000 đồng. Ông còn năm người con, trong đó có hai người là cán bộ nhà nước.

Sau khi ông bán căn nhà và chia thừa kế, các con của ông cứ đùn đẩy nhau trách nhiệm nuôi cha. Cuối cùng, ông cụ trên 80 tuổi ấy phải đi xin ăn và ngủ ngoài đường hẻm số 4 Xô Viết Nghệ Tĩnh. UBND P.26 đã nhiều lần họp các con ông và chi tiền thuê xe chở ông về ở với con trai ở Q.9 rồi về với cô con gái ở Củ Chi. Không nơi nào ở quá hai tháng vì “con dâu quá khó khăn”, “con cái nặng nhẹ”, ông lại ngủ vỉa hè và đi ăn xin. UBND P.26 lại tiếp tục mời các con ông họp và yêu cầu phải có trách nhiệm nuôi cha, nếu không họ phải góp tiền đưa ông vào viện dưỡng lão.

Chiều, các cụ ngồi lặng lẽ hàng giờ trên ghế đá

Các con ông giao trách nhiệm nuôi cha cho người vắng mặt trong buổi họp ấy là ông Khải. Biên bản lưu lại có ghi: “Anh em chúng tôi đã họp ngày 11-5-2003, vắng ông Nguyễn Đình Khải nhà ở Q.9. Anh em chúng tôi thống nhất như sau: sẽ đưa cha chúng tôi là ông Chớ về Q.9 ở với ông Khải do trước đây cha tôi bán nhà có đưa tiền (khoảng 19 lượng vàng) và sau đó cha tôi có gửi thêm 5 lượng vàng cho ông Khải để cất nhà sau này cha tôi về ở”.

Sau đó, ông Khải lại cho rằng cha ông không cho ông nhiều tiền như vậy mà là “trả cho tôi 6,8 lượng vàng chứ tôi không nhận tiền thừa kế của cha tôi”... Năm lần bảy lượt xách gói đi từ nhà đứa con này đến đứa con khác, người cha ấy lại trôi dạt ra vỉa hè. Cũng không người con nào góp tiền đưa ông vào viện dưỡng lão. UBND P.26 đành gửi ông vào Trung tâm Nuôi dưỡng bảo trợ người già và người tàn tật Thạnh Lộc.

Khi UBND P.26 sắp đưa ra họp dân xử lý hành động ngược đãi cha mẹ của các con ông thì ông đột ngột qua đời. Ban giám đốc trung tâm đã báo và đề nghị nên gọi xe mai táng đưa xác người cha quá cố về. Thế nhưng, sau một trận cãi vả, ai cũng giành mang xác về làm đám tang thì một người con ông đã gọi taxi và một mực gập xác người cha đã chết cứng, bó lại như “một đòn bánh tét” và nhét vào thùng xe…

lethigam_ms

Share this post


Link to post
Share on other sites

“Ô sin còn được trả công, huống hồ… con nuôi mẹ”

Sau khi gặp cụ Trước, người bị con kiện đòi tiền công nuôi dưỡng, chúng tôi đã có cuộc tiếp xúc với ông con trai cả của cụ là Ngô Xuân Thành để tìm hiểu kỹ hơn thực hư vụ việc. Không những không hối hận vì hành vi trái đạo lý của mình, ông Thành còn lập luận: "Mẹ tôi không nhận tôi thì tôi phải đòi tiền công nuôi dưỡng. Đến ôsin trông người già còn có lương nữa là tôi".

>> “Tôi từng bị con nhổ vào mặt" >> Con đẻ kiện mẹ ra tòa đòi tiền công nuôi dưỡng

Sỉ nhục mẹ đẻ!

Rời nhà bà cụ Trước, chúng tôi rẽ vào nhà chị Nguyễn Thị Thư, người cùng thôn Suối Đùm với cụ Trước - cũng là người đã chứng kiến những hành vi bất hiếu, mất hết tình người của ông Thành với mẹ đẻ.

Posted Image

Ông Ngô Xuân Thành một mực khẳng định bản di chúc là thật. (Ảnh Nguyễn Chiến)

Nhớ lại câu chuyện cũ, chị Thư vẫn không giấu được vẻ bất bình: "Đến giờ tôi vẫn không thể tin được ông Thành là người đi nhiều nơi, có tầm nhìn xa rộng mà lại có thể ứng xử với mẹ đẻ mình như thế. Năm 2005, tôi có mua lúa vụ chiêm ở ruộng của bà cụ Trước rồi đưa tiền cho cụ. Còn vụ mùa thì nhà ông Thành không trả lúa cho bà cụ.

Hôm đấy trước mặt tôi, chú Viễn trưởng thôn và rất nhiều người, ông Thành không trả lúa mà cứ chửi bà cụ. Ông ấy chửi: Con già ăn lắm thì ăn cái b…ấy! Bà cụ cứ run cầm cập không nói được gì mà chỉ ngồi khóc. Sau đấy, ông Thành còn nhổ nước dãi vào mặt vào người bà cụ. Chỉ đến khi ông Quảng - Bí thư chi bộ thôn - can thiệp ông ấy mới thôi.

Không chỉ ông Thành mà cả vợ ông ấy cũng chửi bà cụ thậm tệ. Bà cụ vác cuốc ra đồng để làm thì bị bà con dâu giằng cuốc vưt đi. Cụ tìm mãi không được nên đành phải quay về.

Ông Thành sống ở làng xóm suốt ngày chỉ ăn rồi vác đơn đi kiện. Việc nhỏ chẳng có gì ông ấy cũng làm đơn kiện. Trong khi ở nhà thì hai vợ chồng suốt ngày chửi nhau. Cả họ Ngô họ bỏ, không quan hệ với ông Thành nữa".

"Ô sin nuôi người già còn có tiền công, nữa là tôi"

Khi chúng tôi tìm gặp ông Ngô Xuân Thành tại nhà riêng thì vợ con ông đều đi vắng, chỉ còn ông đang phơi rơm ở đầu ngõ. Khác hoàn toàn với dự đoán của chúng tôi, ông Thành không những không tỏ ra e ngại, thậm chí còn hân hoan khi thấy có nhà báo về tìm hiểu sự việc.

Vừa lục tìm cả đống tài liệu để tiếp tục theo kiện, ông Thành vừa kể: "Năm 2005, chính quyền địa phương quyết định tặng cho bà cụ nhà tôi căn nhà tình nghĩa. Tôi lên nói thẳng với xã là từ trước đến nay tôi vẫn nuôi bố mẹ tôi. Hoàn cảnh gia đình tôi thì tạm đủ nên tôi xin nhường căn nhà tình nghĩa đó cho người khác. Nhưng xã bảo quyết định là ở bà cụ. Đơn xin cấp nhà tình nghĩa là do bố mẹ tôi đứng tên.

Lúc đầu chính quyền dự định xây nhà tình nghĩa cho cụ ở mảnh đất có ngôi nhà 5 gian nhưng sau đo, chẳng hiểu ông Khánh em tôi lên nói với xã thế nào mà lại xây trên mảnh đất khác gần kề nhà ông ấy. Nếu nhà nước đã cố tình xây nhà tình nghĩa cho mẹ tôi thì quay phim, chụp ảnh ở đâu phải xây dựng đúng ở đấy chứ không xây ở nơi khác như thế này được".

Khi chúng tôi hỏi về việc đòi tiền công nuôi me, ông Thành khẳng định: Việc này là có thật. Tuy nhiên, ông Thành lại lật ngược vấn đề khi cho rằng, "tôi không kiện mẹ tôi mà mẹ tôi nghe lời xúi bẩy của các con đứng đơn kiện tôi, đòi lại nốt nửa mảnh đất nằm trong di chúc của bố tôi để lại. Tôi chỉ là người theo kiện chứ không phải người đi kiện. Tôi đòi vì mẹ tôi không chấp nhận tôi là con nữa.

Chính vì thế, tôi mới đòi bà cụ 176 triệu là số tiền công tôi nuôi dưỡng bà cụ từ 7/7/1997 đến ngày 8/7/2005, mỗi ngày là 50.000 đồng (ngày cụ được tặng nhà tình nghĩa), công bảo quản khối tài sản là 600.000 đồng/ tháng kể từ ngày 7/7/1997 đến ngày xét xử sơ thẩm, số cây bà cụ đã chặt trị giá 10 triệu đồng, 1 bộ đỉnh đồng trị giá 4 triệu đồng và giá trị ½ căn nhà tình nghĩa xây cho cụ là 8,5 triệu đồng.

Bố mẹ người ta, người ta không nuôi được còn phải mất tiền đi thuê người ở. Vì thế tôi nuôi bà cụ mà không được nhận là con thì tôi cũng phải được tính công chứ. Dù ngày xưa cả 2 cụ cùng nuôi tôi nhưng giờ bà cụ không chấp nhận tôi làm con thì coi như chỉ có bố tôi nuôi tôi".

Tiếp tục kiện đòi chia nhà tình nghĩa...

Khi đặt vấn đề bản di chúc là giả hay thật? Ông Thành lập tức lấy cho chúng tôi xem bản di chúc photo có công chứng nhà nước và khẳng định: "Không bao giờ có chuyện đó (không có chuyện di chúc giả- pv). Bản di chúc này lập năm 1997 có dấu điểm chỉ của cả 2 bố mẹ tôi, có cả dấu và chữ ký của chính quyền địa phương. Nếu bản này là giả thì công an người ta đã vào điều tra từ lâu rồi".

Posted Image

Đơn khiếu nại gửi lên Toà án NDTC của ông Thành. (Ảnh Nguyễn Chiến)

Hỏi tấm di chúc này do ai viết thì lúc đầu, ông Thành quả quyết do cụ Thái (bố ông ấy) viết. Sau một lúc loanh quanh, ông Thành lại thú nhận là do mình viết, đồng thời, vẫn khẳng định: "Việc tòa hủy bản di chúc là sai với pháp luật. Hôm trước tôi vừa xem tivi thấy Giám đốc thẩm nói rằng di chúc cứ sau 10 năm tính từ ngày lập là có hiệu lực vĩnh viễn, không thể hủy dù người lập còn sống. Còn việc tôi đòi một nửa căn nhà tình nghĩa thì tôi đã hỏi bạn tôi là thẩm phán, anh ấy bảo đòi được. Căn nhà đó nhất định phải chia đôi".

Khi chúng tôi đề cập đến những hành vi ứng xử bất hiếu với mẹ như phản ánh của hàng xóm, ông Thành chối quanh: "Tôi không chửi cũng như không nhổ nước dãi vào bà cụ, tôi chỉ nói thôi. Tôi chỉ bảo tại sao trong ngần đấy người con bà lại không nhận tôi. Thế thôi! Tôi không có lấy của bà cụ một mùa lúa nào. Ruộng của bà cụ tôi chỉ làm hộ thôi. Nhà tôi không thiếu thốn gì mà phải lấy lúa của bố mẹ.

Ngay cả tiền tuất của chú Bình tôi cũng không cầm. Bà cụ cầm và chia cho ai tôi cũng không biết. Cô Thanh con gái bà cụ lĩnh chứ không phải là tôi. Tôi có lương rồi còn cầm tiền đấy của cụ làm gì".

Trước khi kết thúc cuộc nói chuyện với chúng tôi, ông Thành khẳng định: "Tôi vẫn sẽ tiếp tục khiếu nại lên Trung ương. Tôi đã ra Hà Nội 2 lần để nộp đơn rồi. Tôi sẽ khiếu nại kết luận của tòa án nhân dân tỉnh Vĩnh Phúc về việc hủy bản di chúc của bố mẹ tôi cho tôi.

Còn việc có tiếp tục đòi bà cụ tiền công nuôi dưỡng không thì tôi còn đang cân nhắc. Vì bà cụ là mẹ liệt sỹ nên sẽ được tòa bênh, tôi khó mà đòi khoản tiền này được (!)

Theo Nguyễn Chiến - Kim Chi

Nguồn: http://tintuconline.com.vn

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vui lòng đăng nhập để bình luận

Bạn sẽ có thể bình luận sau khi đăng nhập



Đăng nhập ngay