viethuy

Phóng Sự về ... Ma!!!!!

16 bài viết trong chủ đề này

Phóng Sự về ... Ma!!!!!

Nhiều người cho rằng ma không có thật. Một số người khác lại cả quyết chính mình từng gặp ma và một số người theo quan điểm duy vật vẫn cứ sợ…ma.

Bấy lâu nay, nhiều nhà khoa học vẫn lẳng lặng đi tìm sự hiện diện của ma. Một số quốc gia còn thành lập hẳn những cơ quan nghiên cứu khoa học về ma, thậm chí có những hiệp hội chuyên săn lùng ma.

Ở Việt Nam, tuy chưa có cơ quan đặc trách nghiên cứu về ma nhưng cũng có một cơ quan nghiên cứu chung về tâm linh gọi là Trung tâm Nghiên cứu Tiềm năng Con người.

Cho đến nay, chưa có luận chứng khoa học nào giúp nhân loại “mắt thấy, tai nghe, sờ đụng” đến ma. Ma vẫn cứ tồn tại song hành cùng đời sống xã hội trong những câu chuyện lan truyền.

ĐI TÌM MA

Sáng mùng một tết nguyên đán vừa qua, một người dân ở Rạch Bà Vá thuộc xã Tân lộc, Thốt Nốt, Cần Thơ bảo với hàng xóm rằng đêm qua nằm mơ thấy chị X. tay bồng con khóc lóc thảm thiết, cầu cứu vớt xác ở một ao nuôi cá tra công nghiệp ở ven sông Hậu dùm. Mọi người cho rằng, đó là chuyện hoang đường. Không ngờ, mấy giờ sau, một người giữ ao cá của ông ba L. cho hay, có xác người phụ nữ và một đứa trẻ chết đuối dưới ao cá. Thi thể hai người được mọi người vớt lên và đúng là thi thể 2 mẹ con chị X.. Chồng chị X. cho biết đếm giao thừa, vì vui với bạn bè nên đi nhậu suốt đêm bỏ hai mẹ con chị X. ở nhà một mình. Có lẽ giận chồng, chị X. đã ôm con nhảy xuống ao cá tự tử.

Chuyện tưởng chừng đã kết thúc sau khi hai mẹ con chị X. được an tang, không ngờ, cho đến nay, những người sống ở Rạch Bà Vá vẫn lan truyền những câu chuyện huyền bí liên quan đến vong hồn chị. Anh T. – Người giữ ao cá khẳng định: “Ở ao cá này có ma. Đêm nào tôi cũng nghe tiếng phụ nữ than khóc nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy ai. Tôi sợ quá, xin nghỉ việc rồi”. Bà H., 60 tuổi, người địa phương cho biết: “Hai mẹ con chết oan nên vong hồn không siêu thoát, quậy phá. Mấy đêm liền, tôi thấy ở ao cá có cái gì đó trăng trắng giống như có người măc áo dài bay là là trên mặt nước. Tôi không tin có ma nhưng lần này thì tin”.

Một đêm đầu tháng 3/2008, tức cuối tháng giêng âm lịch, sau 1 tháng xảy ra cái chết của chị X., chúng tôi thủ sẵn một số thiết bị tác nghiệp, đến khu vực ao cá được cho là có ma, ngồi trong một bụi rậm chờ…ma xuất hiện.

Đêm tối đen như mực, gió từ mặt sông Hậu thổi vào lạnh sởn da. Ven mép sông Hậu, những ao cá công nghiệp nối liền sát ranh nhau, mở đèn thành từng dãy sáng mập mờ. Thời gian gần đây, do nạn bắt trộm cá xảy ra nhiều nên các chủ ao cá đều cất chòi và thuê nhân công bảo vệ ban đêm. Ao cá rộng nên ánh sáng đèn vẫn không đủ sức xua đuổi hết những bóng đen của các lùm cây. Có lẽ do ảnh hưởng lời đồn đại, chúng tôi cứ có cảm giác lành lạnh như có ai đó bay lởn vỡn trên không trung nhập nhoạng. Bỗng…mặt nước giữa ao cá lao xao mạnh dần. Trong phút chốc, cả ao cá sôi lên sùng sục, và…một cái gì đó trông như chiếc áo dài trắng mờ ảo chập chờn cách mặt nước vài mét. Ma? Tóc gáy chúng tôi dựng đứng khi nhớ đến lời kể của bà H.. Vậy là điều bà H. kể là đúng? Chúng tôi nhanh tay chụp liền hàng chục bức ảnh bằng máy kỹ thuật số. Đang hý hoáy chup ảnh, chúng tôi lại một phen giật thót người khi có tiếng sột soạt sát bên người. Chưa kịp thét to vì sợ, chúng tôi bắt gặp một gương mặt đen thui có đôi mắt trắng dã hiện ra lù lù từ bụi cây sát bên. Thì ra đó là một công nhân giữ ao cá gần đó thấy ánh đèn flash của chúng tôi tò mò đến xem. Khi chúng tôi chỉ chiếc cái dài trắng mờ ảo và mặt nước đang lao xao, anh ta bật cười: “Ma đâu mà ma! Áo dài đâu mà áo dài! Mấy người tưởng tượng siêu quá nên thấy gà hóa cuốc. Nhìn cho kỹ đi. Ban đêm, trời lạnh, mặt nước phủ một làn sương mõng. Cái “áo dài” là ánh sáng đèn trong nhà chòi lọt qua khe vách phãn chiếu xuống làn sương. Cái khe vách là cái bao ny long bị gió thổi phất phơ khiến làn ánh sáng chấp chới…”. Không đợi người đàn ông nói hết, chúng tôi rút lui thật nhanh cho đỡ quê.

Cách nay không lâu vụ ngôi nhà ma rên ở Châu Thành, Hậu Giang cũng một phen làm người dân sống tại khu vực lo sợ. Cứ đến đêm người ta lại nghe từ phía dưới nền nhà vẳng lên tiếng rên rỉ như có ai đó từ cõi âm ty gọi vọng về cầu cứu. Khi chúng tôi cùng một số đồng nghiệp đến nơi thì phát hiện đó là tiếng tàu chạy âm vang theo mạch nước ngầm từ nhánh sông Hậu vẳng vào.

Một số tín ngưỡng cho rằng con người có 2 phần: Phần xác là phần hữu hình. Phần hồn là phần vô hình. Khi chết, phần xác bị phân hủy, phần hồn vẫn tồn tại. Xác và hồn cũng giống như ngọn đèn cầy đang cháy. Phần xác là cây đèn cầy, phần hồn là ngọn lửa. Khi lửa tắt, cây đèn cầy còn đó, ngọn lửa biến đi đâu? Con người còn sống thì hồn xác nhập làm một. Khi con người chết đi, hồn lìa khỏi xác liêu xiêu phất phơ trong cõi vô hình ở dương gian một thời gian trước khi về nơi nào đó gọi là thế giới bên kia.

Một số tìn ngưỡng khác lại cho rằng, con người có 3 phần: Xác thịt, vong linh và hồn vía ( 3 vong chín vía) hoặc xác, vong, hồn (3 hồn 9 vía). Khi hồn vía rời khỏi thân xác chưa chắc đã chết mà chỉ lơ ngơ. Những người bị bệnh tâm thần được cho là mất hồn vía nhưng vong vẫn còn tồn tại trong thân xác. Nếu vong mất mà hồn và xác còn nhập làm một thì còn người đang sống chế độ thực vật, mê man. Theo thuyết đó thì khi vừa chết đi, vong và hồn vẫn còn quẩn quanh cạnh cái xác và người chết chưa biết mình đã chết. Sau khi chết 3 ngày, vong biến mất vào cõi hư vô, khi ấy, con người mới biết mình đã chết nhưng chưa đến ngày siêu thoát nên vẫn còn quẩn quanh một cách vô hình ở dương gian. Sau 7 tuần cúng, hồn vía mới hoàn toàn siêu thoát. Đối với những người chết bất đắc kỳ tử, chết oan, vong không chịu rời xác nên hồn không thể siêu thoát phất phơ trong gió, nên họ… quậy người sống chơi cho vui hoặc để trả thù người hảm hại mình. Đó là phần “lý thuyết” tạo môi trường cho nhiều ông đồng, bà cốt có cơ hội hành nghề.

Chưa có chứng cứ khoa học nào chứng minh sự hiện diện của ma rỏ ràng, tất cả những nghiên cứu từ trước đến nay vẫn chỉ là đoán mò. Tuy nhiên, đây đó vẫn có những người khẳng định chính mình trông thấy ma.

CHUYỆN KỂ CỦA NHÂN CHỨNG

Bà Huỳnh Thị Duyên – tên thường gọi là Út Duyên, 74 tuổi, cư ngụ ở ấp Thới Hòa B B, Thới An, Ô Môn, Cần Thơ khẳng định mình đã từng gặp ma nhiều lần. Lần ấn tượng nhất là khoảng năm 1987. Chiều chạng vạng hôm đó, bà cùng chồng chèo xuồng đi công chuyện trên rạch Minh Khai. Bà chèo lái còn ông chèo mũi. Đang chèo trên khúc rạch vắng, chợt không hiều từ đâu một chiếc xuồng khác xuất hiện chèo song song với xuồng bà. Mạnh xuồng nào nấy chèo, không ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng bà Út Duyên liếc sang người phụ nữ chèo lái bên bên kia thì thấy bà ta đội chiếc nón lá rách nát che gương mặt xanh tái mét như xác chết. Còn người đàn ông chèo lái bên kia thì đội chiếc nón vãi trùm hản gương mặt. Lúc đó, ông Út chồng bà đang chèo chợt gác mái ngồi ôm, bó gối. Bà Út thấy chiếc xuồng bên kai là lạ nên chú ý ngó chừng. Xuồng đến một nhánh rẽ, bà Út vẫn chèo thẳng, còn chiếc xuồng kia rẻ vào nhánh. Thế nhưng vừa khuất sau khúc rẽ, chiếc xuồng kia biến mất không để lại một gợn sóng nhỏ trên mặt nước. Bà nói với ông về chuyện vừa xảy ra, ông trả lời: “Bà không thấy tôi sợ đến nỗi ôm mặt sao? Người đàn bà chèo lái xuồng bên kia không có gương mặt”. Ngày hôm sau trở về đoạn rạch chỗ nhánh rẽ, hai ông bà trông thấy có nhiều người túm tụm quanh một mô đất ven rạch, ghé xuồng vào hỏi thăm. Một người cho biết, dân làm ruộng phát hiện hai xác chết cạnh mé rạch. Xác chết được “gói” trong một chiếc xuồng cưa làm hai rồi úp lại. Mọi người phán đoán là cặp vợ chồng này bị cướp giết chết rồi lấy xuồng cưa hai úp lại chôn vội nơi mé rạch, do nước lớn kéo lở lớp đất, lộ xác ra. Bà Út mon men đến gần các xác người phụ nữ thì thấy cái nón lá rách vẫn còn trên đầu, gương mặt bị chấn thương nát bét. Bà hoảng vía vì bộ quần áo của người chết giống y như bộ quần áo của người phụ nữ chèo lái hôm qua.

Ở Cù Lao Tân Lộc thuộc huyện Thốt Nốt, Cần Thơ là nơi nỗi tiếng về chuyện ma nhát người. Ông Hồ Văn Chà kể, chính ông đã nhiều lần trông thấy ma. Một buổi trưa vào năm 1968, ông xuống con rạch vắng trước nhà bắt hến. Con rạch này vào mùa hanh khô, buổi sáng đầy nước, buổi trưa nước cạn lộ ra từng vạt hến nằm sấp lớp dưới mặt bùn. Đang bắt ngon trớn, đột nhiên mặt bùn không còn con hến nào, không khí trở nên lạnh tanh, ve sầu. côn trùng đang rên rĩ cũng nín bặt. Đoán là có chuyện chẳng lành, tuy không sợ ma ông vẫn bước thụt lùi. Chợt từ lùm cây bần trên bờ một gương mặt kỳ dị xuất hiện mờ mờ ảo ảo. Ông định thần nhìn kỹ. Tuy mờ ảo nhưng ông cũng trông thấy rõ đó là một gương mặt phụ nữ xanh tái như lá chuối non, mái tóc dài che lấp đôi mắt trắng dã. Thân mình người phụ nữ giống như dãi lụa trắng mờ, hư ảo. Ông cố trấn tĩnh, đi chậm rãi, giật lùi để quan sát. Chợt trông thấy bóng ma toét cái miệng đỏ au bay là là về phía mình, ông quay lưng chạy như bay về nhà.

Một đêm sáng trăng năm 1978, ông đi sang nhà hàng xóm và trông thấy rỏ ràng thằng nhóc 10 tuổi mới chết đuối chôn được 2 ngày đang lần mò đi xuống mép sông. Khi đến sát mép nước, thằng nhóc ma lấy chân rụt rè chấm thử xuống mặt nước như thử xem có lạnh không rồi mới bước xuống hẳn và lặn mất tăm. Ông khẳng định lúc đó mình không hoa mắt và ông đứng khoảng 20 phút đề quan sát “thằng nhóc”. Sau đó, ông ghé vào nhà cha đứa bé định kể điều vừa thấy được người nhà cho hay, đếm qua, cũng có người trông thấy y như vậy và đã kễ cho gia đình nghe.

Con trai ông Hai Chà đã ngoài 50 tuổi thì kể rằng ông đã từng trông thấy ma khi đi giữ vịt đêm ngoài cánh đồng lúa đã gặt xong sau nhà. Nơi đó có một chòm mả hơn 10 cái. Ông khẳng định con ma mặc áo dài trắng đi là là trên ngọn cổ tiến thẳng về phía mình. Lúc đầu, ông ngỡ đó là người trong xóm nên đứng lại chờ, khi cái bóng trắng đến gần, ông mới nhận ra “nó” không đi mà bay. Thế là ông chạy càn vào nhà thông báo cho mọi người biết. Nhiều người đốt đuốc đổ xô ra đám ruộng lùng kiếm. Đám ruộng vắng tanh, trống mênh mông, bóng ma biến mất tăm.

Trên cù lao Tân Lộc, những bậc cao niên đáng kính khẳng định một vài ngôi nhà cổ trong số hàng trăm cái trên cù lao có ma thật sự. Không chỉ vài người trông thấy mà hàng trăm người đều trông thấy những hiện tượng lạ có liên quan đến ma. Thỉnh thoảng, khi đi ngang những ngôi nhà cổ vắng người ở, người ta nghe những tiếng rên rỉ vẳng ra từ mái ngói, vì kèo. Nỗi tiếng nhất là cây xay ở Tân Tây hàng ngàn năm tuổi có đường kính khoảng 5 người ôm. Cạnh đó có ngôi miễu thờ “cô”. Rất nhiều người cho rằng đã từng bị ma nhát khi đi ngang nơi đây vào lúc thanh vắng.

Ông Tư Tông – Vốn là một pháp sư chánh bái đình Tân Tây kể, có lần, khi chạy xe đap ngang đó lúc gần sáng, ông gặp một cô gái xin quá giang. Vừa chở cô gái, ông vừa hỏi: “Nơi đây có ma quỷ, sao cô cả gan dám đứng đón xe?”. Cô gái trả lời thoang thoảng: “Chỉ có ma sợ tôi, mắc gì tôi sợ ma”. Ông ngoái lại phía sau nhìn thì thấy gương mặt cô gái có màu sắc dị thường. Biết là gặp ma, ông dừng xe. Cô gái đã biến mất từ lúc nào.

Trên cù lao Tân Lộc có hàng hàng câu chuyện ma rùng rợn do các bậc cao niên kể lại. Ông Bảy “ma” là một trong số những bậc cao niên ở vùng này khẳng định ma có thật. Ông có biệt danh “ma” là do “có duyên” gặp ma.

MA CÓ THẬT?

Theo một tài liệu đáng tin cậy, đầu năm 1999, một hội đồng khoa học cấp Nhà nước gồm một số nhân vật có uy tín, có địa vị đã lập đoàn khảo sát nghiên cứu trường hợp bà Nguyễn Thị Phương – Một nhà ngoại cảm ở khu vực phía Bắc. Sau khi quan sát và chứng kiến, thiếu tướng Nguyễn Chu Phác – Phó chủ tích Hội đồng Khoa học bộ môn Cận Tâm lý đã tường thuật lại:

- …trong thành phần của Đoàn khảo sát toàn là những người "Không sợ ma ", có tiếng tăm và địa vị trong cuộc sống. Mục đích của Đoàn là Nghiên cứu việc gặp gỡ giữa các người đang sống và các vong hồn thân nhân đã chết. Có thể nói rằng: Đây là cuộc gặp gỡ ,trao đổi kỳ thú nhất giữa những người đang sống và vong hồn những người đã chết thông qua cô Nguyễn Thị Phương… Chúng tôi đến nơi đã hơn 9 giờ, trước một căn phòng có vài chục người chờ đợi.Tất cả mọi người vào phòng ngồi xuống và vái lên điện thờ. Ai có lễ vật gì thì đều đặt lên điện. Lễ vật chỉ là một gói kẹo, một hộp bánh hay hoa quả. Chủ nhân của các gói quà lấy lại một cái gì đó mang về gọi là lộc Thánh. Có người đặt tiền, tôi thấy khoảng độ 10.000 đồng (VN). Có một Phụ nữ đi vào, gói lễ vừa đặt lên bàn, cô Phương gọi người Phụ nữ đến gần và xưng “mẹ”. Hai người nói chuyện với nhau. “Người mẹ” nói: Dù mẹ chết, mẹ vẫn theo sát con, theo dõi mọi nhân viên của con. Họ nói chuyện với nhau về nhiều người. "Con có nhớ con Loan không? Con Loan nào? Con Loan ở cửa hàng, nó là đứa tốt, sẽ có người làm đơn kiện nó. Thế thì sao hở mẹ? Con không nên nghe theo những đứa nịnh bợ mà làm cho người tốt bị hàm oan, mọi việc phải suy xét thận trọng. Vâng,con sẽ thận trọng". Một vong hồn khác nói: "Trước khi đi chiến trường, anh đã dặn em: Nếu anh chết thì em phải tái giá, thế mà em vẫn ở vậy nuôi con và giúp đỡ gia đình anh. Thật vất vả, anh rất cảm động và biết ơn em. Một mình em nuôi các con trưởng thành, thật là một công to lớn - Dù anh mất rồi nhưng vẫn có sự đóng góp của anh qua tiền tuất. Tiền tuất của anh chỉ có 72.000 đồng, có đáng gì. Nhưng em phải thấy số tiền của anh tuy nhỏ nhưng ý nghĩa rất to lớn, vì đây là sự đóng góp xương máu của gia đình mình cho đất nước”. “Em biết, nhưng đến gặp anh để hỏi: Hài cốt của anh tìm thấy ở Sông Bé có phải đúng là của anh không?”. “Đúng đấy, em mang về đi, từ lâu anh đã xa gia đình, làng xóm nên anh rất muốn về". Sau đó Vong muốn nói cái gì riêng với người vợ nên cô Phương mời chúng tôi ra hết. Phải chăng đây là một sự cò mồi?. Bỗng tôi nghe tiếng gọi: Tuấn, vợ tôi mở cửa bước vào, tôi cũng từ từ đi vào. Đến cửa tôi nghe tiếng cô Phương: “Con đây, con là Trần Lê Tuấn. Con muốn gặp bố Thẩm...Sao mẹ con không cho em Nguyên đi gặp con, con nhớ em Nguyên lắm... Con không có chết oan, mà là hết số...Con chỉ buồn là chưa giúp đỡ gì cho bố mẹ...Ông bà đang bận nên không có đến gặp bố mẹ được. Thật là bất ngờ với tôi, không chỉ cô Phương biết rõ tên của từng người, mà còn biết những chi tiết nhỏ nhặt nhất như việc chữa ống nước ở bếp nhà tôi tại khu tập thể mà tôi đang sống cách đây 2 hôm, thật kỳ lạ, không thể giải thích được. Đang ngồi chờ, bỗng tôi nghe tiếng trong phòng gọi:”Thẩm đâu?”. Tôi vội chạy vào thì nghe tiếng cô Phương nói: “Bố đây, Bố là Lê Viết Kha...”. Khi ấy vợ tôi cùng chạy vào. Hai bố con trao đổi rất nhiều chuyện, kể cả chuyện mộ của ông bị nứt. Sau đó cô Phương lại gọi 2 người cháu của ông vào trao đổi, rồi ông đề nghị mọi người ra để ông nói chuyện riêng với chúng tôi. Ông nói về cuốn sách Hán Nôm mà ông để lại. Chúng tôi hoàn toàn không biết. Chúng tôi hỏi: Ai biết? Ông bảo:Thằng Khương và thằng Khuyến biết. Sau ông, nhiều người trong họ đã mất về nói chuyện với chúng tôi, tất cả là 3 vòng. Tất cả mọi việc đều đúng, kể cả chi tiết nhỏ nhất mà chúng tôi còn chưa biết. Tất cả được xác minh là đúng. Vậy có Linh hồn hay không? Tất cả mọi việc xảy ra là một sự thực rõ rang, trình độ khoa học chưa giải thích được.Theo tôi nghĩ: Thế giới Tâm linh là có, nó tồn tại với con người đang sống một cách khách quan dù ta có thừa nhận hay không .

Cho đến nay, các nhà khoa học Việt Nam chuyên nghiên cứu về tiềm năng con người vẫn đang đang tìm lời giải đáp về ma từ những nhà ngoại cảm trong nước.

N.H.S.

PSVN (Theo NXB Công An Nhân Dân)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lúc này trời mờ mờ sáng, Thiên Sứ tôi ngồi một mình trong phòng xem chuyện ...Ma của Việt Huy. Sợ . Nhưng vẫn thích xem. Hồi nhỏ Thiên Sứ tôi sợ ma một cây. Có lần vừa vào trong nhà vệ sinh thì chị sen vô tình tắt đèn. Thiên Sứ hét lên và ngất sỉu. Hôm sau vẫn thiêp thiếp, mê man, gia đình phải gọi hồn, gọi vía bằng cách nhét vào miệng bẩy nắm cơm chim và bẩy miếng trứng. Từ đó đi đâu trong nhà vào ban đêm, bà vú cũng phải đi theo. Lạy chúa! Ớn vá. Mặc dù người viết đã giải thích theo ....pha học.

Nhưng chuyện cô Phương gọi hồn là có thật và hoàn toàn không thể bịa đặt. Bởi vì tôi và chị Laviedt đã ghé thăm cô Phương. Chỉ một hiện tượng, nhưng chúng tôi phải tin vào sự tuyệt vời của những con người có khả năng đặc biệt - Họ có thể nhận biết thông tin trong thông qua một cách họ hiểu là "hồn ma mách bảo".

Đó là cách giải thích của tôi.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

Trong chương trình Talk with Maury của Mỹ cách đây khoảng 2-3 tuần có phỏng vấn và chiếu lại quá trình đi tìm và "nói chuyện" với ma của những nhà ngoại cảm và chủ tịch hiệp hội tâm linh chuyên nghiên cứu về ma gì đó TrangPhan quên tên cụ thể. Họ có đưa lên những bức ảnh cảnh sát chụp hiện trường tai nạn hay những bức ảnh rất vô tình chụp được của người bình thường hoặc camera tại các siêu thị hoặc trạm bán xăng vô tình ghi lại được hình ảnh của ma. Tất cả đều được công nhận là ảnh thật, chưa qua xử lí.

Các nhà ngoại cảm cùng những nhà nghiên cứu đã đi đến 1 nhà tù nổi tiếng cũ của Mỹ (nay đã bị bỏ hoang), nơi hành quyết rất nhiều phạm nhân vào đầu những năm 1920-1950. Tại đây họ vào từng phòng giam và ghi lại được hình ảnh của ma (là 1 cái bóng trắng mờ với hình dáng tướng mạo cách ăn mặc giống hồi còn sống), thậm chí họ hỏi chuyện và thu được tiếng ma trả lời (sử dụng thiết bị ghi âm, nghe được tiếng ma trả lời vọng ra từ thiết bị này, hơi rè và hơi trầm như tiếng người thì thào), ma cho biết tên tuổi, tội danh chết, chết năm nào, vv và vv. Các nhà nghiên cứu không mong muốn quay lại lần thứ 2!!

Để minh chứng cho các thông tin và dữ liệu được ghi lại, ông Maury đã cho mời 2 trường hợp nhà Mỹ nghi là có ma mà không giải thích được đến đài truyền hình và nhờ sự giúp đỡ của các nhà ngoại cảm và nghiên cứu để tìm hiểu nguyên nhân. Họ đã đến tận nhà để ghi hình, chụp ảnh và ghi âm được tiếng của cả 1 gia đình ma nói chuyện với nhau. Với trường hợp thứ 2 thì chính là bà mẹ đã mất của chủ nhà luôn đi theo quan tâm "phù hộ". Để chứng minh những gì họ ghi âm không phải là giả, họ mời chủ nhà đến trường quay và yêu cầu hỏi câu hỏi riêng tư bất kì với bà mẹ vào máy ghi âm, và từ chính máy ghi âm vọng luôn ra câu trả lời mà chủ nhà công nhận là hoàn toàn chính xác và chỉ có 2 mẹ con bà mới biết được câu trả lời.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cảm ơn Tràng Phan cho thông tin.

So với Hoa Kỳ thì về hiện tượng nói chuyện với Ma Việt Nam hay hơn nhiều, hấp dẫn và phổ biến đến mức một người suốt ngày ngồi ở nhà và ít đi đâu như tôi mà cũng hân hạnh chứng kiến dăm ba lần.

Nhưng hiện tượng thì như vậy, còn giải thích hiện tượng lại là chuyện klhác.

Tôi tin rằng Hoa Kỳ sẽ khám phá ra nguyên nhân này và họ sẽ ứng dụng. Lạy Chúa! Lúc đó thế gian này không còn gì là bí mật cả. Chỉ có cái gì ở trong đầu chưa nói ra thì chưa biết thôi.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cháu được biết đài BBC có lần đã dành hẳn 1 chương trình gọi là "Tâm linh Việt Nam", quay cảnh những nhà ngoại cảm Việt Nam nói chuyện với liệt sĩ và đi tìm mộ. Có lẽ không có quốc gia nào trên thế giới có được một nền tâm linh mạnh mẽ như Vn mình.

Về phía Hoa Kỳ, từ năm 1970 cho đến nay, họ đã mời các nhà ngoại cảm trợ giúp trong những vụ án giết người mà không tìm ra manh mối. Chương trình này được chiếu trên kênh Discovery. Các nhà ngoại cảm có thể sờ ảnh hoặc hiện vật của người đã khuất mà tìm ra tên tuổi, địa chỉ, bối cảnh và động cơ giết người của thủ phạm hoặc nơi xác chết bị vùi lấp, thậm chí cả những suy nghĩ cuối cùng của nạn nhân trước khi chết hẳn.

Trong chương trình Talk with Maury. Sau một hồi dẫn chứng bằng hình ảnh, âm thanh và người thật việc thật, họ cũng có giới thiệu cách để bất kì ai, dù không có khả năng ngoại cảm, có thể nói chuyện với ma bằng thiết bị thu âm khá đơn giản. Tuy nhiên vì nhờ vào thiết bị, nên mình không có khả năng "gọi hồn" từ nơi nào đó đến, mà cái Vong đó phải đang ở gần mình, hoặc nơi mình đang thu tín hiệu phải là nơi có ma. Và trên hết là mình có đủ dũng cảm để thực hiện không <_<

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hơ, mà bác Thiên Sứ gọi con là Tràng Phan, nghe như câu "tiền tràng phan, hậu bảo cái" trong kinh Phật ý nhỉ.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Nguồn: http://dantri.com.vn

Lời nguyền trên cây “cầu ma”?

Một nữ sinh trẻ xinh đẹp, nặng lòng yêu đương bị người yêu ruồng bỏ sau khi “ăn trái cấm”. Cô tìm ra cây cầu gieo mình xuống dòng nước với cái thai trong bụng. Người đời đồn rằng người con gái ấy đã để lại lời nguyền độc ác đầy ứng nghiệm cho cây cầu…

Những cái chết bí ẩn

Bây giờ, nơi cây cầu cô sinh viên đó nhảy xuống đã có tên cầu hẳn hoi, mà cái tên cũng rất thảm thương như dấu ấn bi thương để “tưởng niệm” các cô gái chết trẻ vì tình - cầu Đa Cô. Người ta kể rằng, vì cây cầu là nơi nhiều cô con gái ở tuổi “ô mai” tìm đến nhảy sông tự vẫn vì tình nên dân gian đặt tên cho cầu là Đa Cô.

Về mặt thông số vật lý, cầu Đa Cô có chiều rộng 9m, dài 33m, nằm trên QL 1A chạy qua quận Liên Chiểu, TP Đà Nẵng, là cung đường rất rộng, đẹp, thoáng đạt và tiện lợi để tham gia giao thông. Nhưng cây cầu lại thường xuyên có người nhảy cầu tự tử và là điểm đen tai nạn giao thông!

Theo thống kê của chính quyền địa phương, có gần 20 cô gái chết ở đây bằng cách nhảy cầu. Nhưng trong thời gian 5 năm trở lại đây, đã có 7 người tự tử rơi vào trường hợp các cô gái tuổi còn rất trẻ, gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, đã chọn nơi đây để gieo mình.

Những cô gái sống sót kể lại rằng, phần vì họ bị ám ảnh rất nhiều khi nghe người ta kể và cảnh báo về oan hồn chết vì tình trên cây cầu trên. Chính họ bảo, nhiều khi đau đầu quá, cũng là lúc bắt gặp oan hồn đó về mời gọi, thậm chí “cưỡng bức” đến cầu để giải thoát những đau khổ về tình yêu (!?).

“Nó” còn bắt mọi người phải “sống tốt” với ma quỷ nếu không muốn bị hành hạ, đày đọa. Chính vì thế mà những am miếu thờ hai bên cầu lúc nào cũng nghi ngút khói hương. Người ta còn đồn rằng cô sinh viên kể trên rất hay hiện về dưới muôn hình vạn trạng. Người đang đi xe mà thấy cô thì không đủ khả năng làm chủ tốc độ. Lời đồn thổi khiến ai đi qua cầu cũng cố phóng xe thật nhanh, khiến tai nạn thường xuyên xảy ra, mà số nạn nhân nữ chiếm tới hơn 80%.

Đi tìm tung tích cô gái đã để lại lời nguyền

Chúng tôi đi tìm những người biết cô gái đã chết vì tình oan và để lại lời nguyền độc đó. Người thứ nhất là cô Đặng Lan, giáo viên bộ môn văn đã có quan hệ thân thiết với cô gái. Ngày đó cô đã hướng dẫn cô bé làm đề tài nghiên cứu về văn học dân gian nên hiểu tâm tư tình cảm và tính khí của cô gái. Người thứ hai là thầy giáo Nguyễn Khắc Sinh, Giảng viên dạy văn trường ĐHSP Đà Nẵng, nơi cô gái đã học 2 năm.

Chuyện kể rằng 21 năm về trước, lúc đó, trường ĐHSP Đà Nẵng mới là Cao đẳng Sư phạm, thành phố cũng còn xơ xác và tiêu điều lắm. Trường CĐSP hoang vu nhưng đã thu hút rất nhiều cử nhân về tu nghiệp. Trong khóa 9 của trường, khoa sư phạm văn nhiều nổi trội hơn cả, là khoa đắt giá nhất của trường, cũng là khoa tập trung nhiều nữ sinh tươi tắn, xinh đẹp.

Trong lớp K9 ấy có Hoàng T.N, quê ở Hòa Vang, nổi tiếng xinh đẹp nên được nhiều chàng trai để ý. N học rất giỏi, chăm chỉ, bạn bè và thầy cô trong trường ai cũng quý mến. Năm thứ 3, cô phải lòng một chàng sinh viên Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Quá say mê yêu đương, sức học của N giảm hẳn. Cái gì đến đã đến, N có bầu đến tháng thứ 4 mới biết. Chàng trai biết tin như bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh ta hứa về quê xin cha mẹ cho cưới nhưng rồi không thấy quay lại...

Còn thầy Nguyễn Khắc Sinh kể: Vào một đêm trăng sáng vằng vặc lạ thường, nửa đêm, khi các phòng đã tắt đèn đi ngủ, thì N mở cửa phòng đi ra. Thấy N vẫn mặc quần áo ngủ nên mọi người cũng không để ý. Đến khi đợi mãi không thấy N về, cả phòng mới tá hỏa đi tìm.

N bần thần đi ra cây cầu hoang cách trường gần một cây số, nằm ở phía Nam trường học. Nhiều người đi chợ đêm thấy cô đứng trên đó khóc ngặt nghẽo, thống thiết gọi mẹ, gọi cha, gọi tên người yêu và oán rằng sẽ chết. Mọi người càng can ngăn N càng hung dữ. Trước khi lao mình xuống dòng nước, N la thảm thiết: “Tôi chết cho thằng đó phải chết.

Những ai yêu như tôi sẽ phải chết như tôi, tại cây cầu này…”.


Sáng hôm sau, thành phố bừng tỉnh sớm hơn so với lệ thường để chuẩn bị cho công tác vớt xác N và lo hậu sự. Nhưng mất đến hai ngày hai đêm lặn hụp, người ta vẫn không vớt được xác của N. Cho đến khi phải đem rào gai buộc mấy tạ đá chim xuống đấy và lôi cả tấn rác lên mới kéo được xác cô. Người ta nói xác cô bị chìm xuống lớp bùn rác tới mấy chục cm. Đó có thể chỉ là một chi tiết hư cấu, khiến lời nguyền ma trên cây cầu càng thêm quái đản.

Cần một giải thích khoa học

Để tìm lời giải thích khoa học cho hiện tượng chết người hàng loạt trên cây cầu, chúng tôi đã tìm gặp những người làm công tác khoa học tại địa phương. TS. Nguyễn Văn Thanh, cán bộ khoa tâm lý trường ĐHSP Đà Nẵng, giải thích rằng: “Có thể giải thích hiện tượng có một số cô gái tự tử trên cũng giống như cầu Tràng Tiền ở Huế mà báo chí đã đưa tin nhiều, do hiệu ứng tâm lý, xu hướng thường xảy ra ở lớp trẻ cực đoan muốn tìm đến cái chết là thường. Không phải chuyện ma quái như thiên hạ đồn thổi quá đáng”.

GS.TS Trần Lâm Biền, nhà nghiên cứu di sản văn hóa, Cục Di sản văn hóa, Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch, khẳng định: Đó chỉ là do dân gian cuồng tín không giải thích được những cái vu vơ chưa biết, con người tự tạo ra “di ảnh” để vừa lòng mình, trấn an mình mà thôi. Chỉ cần có người có trí tuệ, thẩm quyền đứng ra lý giải là giải được “lời nguyền”.

Hiện nay, tại Việt Nam có một số điểm đen về tai nạn giao thông như trên, có công trình nghiên cứu với giả thiết rằng giữa những điểm đen đó có từ trường do nhiều tính chất phức tạp của địa chất tạo nên. Ví như dưới đó có mỏ quặng, hoặc hai long mạch giao nhau... thì khi nhiệt độ trái đất tác động sẽ sinh ra điện trường nên người tham gia giao thông gây phân não, tác động vào nơ-ron thần kinh, làm mất khả năng điều khiển, có thể tạo ảo ảnh giả, không còn khả năng chủ động... đó chính là nguyên nhân gây tai nạn.

Đến nay dưới lớp đất cầu Đa Cô có hiện tượng trên hay không thì chưa có đoàn khoa học cấp Nhà nước về khảo sát.


Những cảnh tượng đốt hương, lập am miếu thờ bừa bãi đi trái với quy định 188/QĐ- UB- 2005 của UBND quận Liên Chiểu về cấm lập am, miếu thờ, cúng bái và tuyên truyền mê tín dị đoan tai nạn nơi công cộng. Chính quyền địa phương phải giải quyết quyết liệt hơn để dẹp bỏ hiện tượng “cầu ma” đang hoành hoành bá đạo cuộc sống của người dân nơi đây.



Theo Tĩnh Gia

Báo Nhà báo & Công luận

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hiện nay, tại Việt Nam có một số điểm đen về tai nạn giao thông như trên, có công trình nghiên cứu với giả thiết rằng giữa những điểm đen đó có từ trường do nhiều tính chất phức tạp của địa chất tạo nên. Ví như dưới đó có mỏ quặng, hoặc hai long mạch giao nhau... thì khi nhiệt độ trái đất tác động sẽ sinh ra điện trường nên người tham gia giao thông gây phân não, tác động vào nơ-ron thần kinh, làm mất khả năng điều khiển, có thể tạo ảo ảnh giả, không còn khả năng chủ động... đó chính là nguyên nhân gây tai nạn.

Vấn đề được đặt ra ở đây là:

- Trước khi cố gái chết tại nơi này có tai nạn giao thông nhiều như vậy không?

- Có phải tất cả những người bị tai nạn giao thông ở đây ai cũng biết câu chuyện này để gây ra tâm lý phóng nhanh gây tai nạn không?

- Với giả thiết khoa học như vậy tại sao không ứng dụng mà để tai nạn giao thông trở thành một nỗi ám ảnh như vậy?

Theo tôi, một thái độ và tư duy khoa học thực sự cần phải quán xét một cách nghiêm túc nguyên nhân hiện tượng. Tìm đúng nguyên nhân mới có sự xử lý đúng được. Nếu không thì chỉ là biện pháp đối phó. Phá cái miếu thì chắc không khó. Nhưng bây giờ có ai bảo đảm răng: "Phá cái miếu thì tai nạn giao thông sẽ chấm dứt", tôi e rằng khó hơn.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vấn đề được đặt ra ở đây là:

- Trước khi cố gái chết tại nơi này có tai nạn giao thông nhiều như vậy không?

- Có phải tất cả những người bị tai nạn giao thông ở đây ai cũng biết câu chuyện này để gây ra tâm lý phóng nhanh gây tai nạn không?

- Với giả thiết khoa học như vậy tại sao không ứng dụng mà để tai nạn giao thông trở thành một nỗi ám ảnh như vậy?

Theo tôi, một thái độ và tư duy khoa học thực sự cần phải quán xét một cách nghiêm túc nguyên nhân hiện tượng. Tìm đúng nguyên nhân mới có sự xử lý đúng được. Nếu không thì chỉ là biện pháp đối phó. Phá cái miếu thì chắc không khó. Nhưng bây giờ có ai bảo đảm răng: "Phá cái miếu thì tai nạn giao thông sẽ chấm dứt", tôi e rằng khó hơn.

Thiên Sứ

Chú Thiên Sứ nhận xét hay lắm!

Theo cháu thì những giải thích trên của họ,hời hợt,chiếu lệ,lấy có,nhằm trốn tránh đụng chạm đến những vấn đề mà họ không thể nào hiểu nổi,mà đó cũng là để che đậy sự kém hiểu biết của họ mà thôi!

Việc làm thiếu trách nhiệm như vậy,hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm,vì nó sẽ tạo cho thế hệ trẻ-trẻ người,non dạ,thiếu kinh nghiệm cuộc đời sẽ có một tư tưởng''dọc ngang nào biết trên đầu có ai",coi trời bằng vung-trên đời này chẳng có ma quỷ nào cả,mê tín,dị đoan,con người chết là hết...Tư tưởng đó là nguyên nhân dẫn họ đến các tệ nạn xã hội khũng khiếp xảy ra nhan nhản hàng ngày:xì ke,ma tuý,cướp của,giết người,tham nhũng...

Ôi,thật tội nghiệp những người non dạ,họ có biết đâu họ đã bị đầu độc tư tưởng bởi những người được coi là có tư tưởng" tiến bộ'' đó.

Đây là vài dòng xúc cảm cháu viết lên để giải toả bức phần nào bức xúc trong lòng chấp chứa mãi từ lâu lắm rồi.Nếu có gì sơ suất,mong chú thông cảm cho.

Trân trọng!

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vấn đề được đặt ra ở đây là:

- Trước khi cố gái chết tại nơi này có tai nạn giao thông nhiều như vậy không?

- Có phải tất cả những người bị tai nạn giao thông ở đây ai cũng biết câu chuyện này để gây ra tâm lý phóng nhanh gây tai nạn không?

- Với giả thiết khoa học như vậy tại sao không ứng dụng mà để tai nạn giao thông trở thành một nỗi ám ảnh như vậy?

Theo tôi, một thái độ và tư duy khoa học thực sự cần phải quán xét một cách nghiêm túc nguyên nhân hiện tượng. Tìm đúng nguyên nhân mới có sự xử lý đúng được. Nếu không thì chỉ là biện pháp đối phó. Phá cái miếu thì chắc không khó. Nhưng bây giờ có ai bảo đảm răng: "Phá cái miếu thì tai nạn giao thông sẽ chấm dứt", tôi e rằng khó hơn.

Thiên Sứ

Cũng có thể giải thích theo quan điểm linh hồn siêu thoát của Phật giáo. Chết vì tai nạn thuộc vào dạng cô hồn thì chưa được siêu thoát. ("chúng" cứ quanh quẩn chỗ đó, "kết bè kết phái","lôi kéo nhau" - em dùng mấy từ mà một "thầy" thuộc dòng Phật Thánh nói cho nghe). Có lẽ kết hợp Phật giáo với Tín ngưỡng thờ tứ phủ của Việt Nam chắc là giải thích được.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cũng có thể giải thích theo quan điểm linh hồn siêu thoát của Phật giáo. Chết vì tai nạn thuộc vào dạng cô hồn thì chưa được siêu thoát. ("chúng" cứ quanh quẩn chỗ đó, "kết bè kết phái","lôi kéo nhau" - em dùng mấy từ mà một "thầy" thuộc dòng Phật Thánh nói cho nghe). Có lẽ kết hợp Phật giáo với Tín ngưỡng thờ tứ phủ của Việt Nam chắc là giải thích được.

Đống ý là siêu thoát. Nhưng siêu thoát không có nghĩa là đập cái miếu họ sẽ siêu thoát. Nếu vậy thì nhiều tro cốt người chết quàn trong chùa sao không quăng xuống sông đi cho siêu thóat.

Bởi vậy, một vấn đề chưa ngã ngũ về cơ chế tương tác, nên rất thân trong khi kết luận. Đấy là tinh thần nghiên cứu nghiêm túc.

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hic, đang bận bù đầu nhưng mà đọc mấy chuyện này thấy hay quá, đọc mãi mới hết, phù...

Theo cháu quan niệm thì thế giới tâm linh vẫn tồn tại, và việc gọi hồn như cô Nguyễn Thị Phương là có, những người đã mất trong gia đình vẫn ở bên cạnh ta là có, vì cháu cũng hay nghe chuyện ma các cụ kể lại (hehe, tuy chưa gặp ma lần nào)

Nhưng cháu cực lực phản đối quan niệm là lời nguyền, rồi ma hại người, theo cháu nghĩ, ở dương gian có luật của dương gian, cõi âm có luật của cõi âm, mỗi con người đều có 1 số phận, nên người chết kia không thể nào dùng lời nguyền của mình bắt người khác phải chết cả, nếu mỗi con người có số phận là 80T mới phải chết, mà ma làm cho họ chết, vậy thì con ma kia sẽ bị trừng phạt

Với lại cô gái nhảy cầu kia chả có cái quyền gì mà bắt những cô gái trẻ khác chết ở cái cầu đó được, không có luật pháp nào chấp nhận được chuyện đó, cô gái đó không phải thiên lôi hay thiên đình để mà có quyền cho người khác sống thì sống mà chết thì chết

Đó là quan điểm của riêng cháu (hic quan điểm cá nhân thui), rất mong ý kiến của mọi người

Share this post


Link to post
Share on other sites

Posted (đã chỉnh sửa)

Ngồi nghĩ thêm 1 lúc cháu mới có sáng kiến này, ko biết có được không, việc mọi người hay ra cầu tự tử, thì đó như là 1 hiệu ứng vậy, vì khi muốn tự tử, họ nghĩ ngay tới cái cầu đó, kiểu như ở HN muốn đi mua máy tính thì nghĩ ngay tới Trần Anh ý mà

Vì cây cầu đó có thương hiệu quá rồi, nên việc chọn lựa nơi chết, họ cũng nghĩ đến cái đó đầu tiên, việc nhiều người đi qua cây cầu đó và hay bị tai nạn, có lẽ là nghe kể nhiều quá đâm ra sợ, đi qua thì phòng vù vù, nhắm mắt nhắm mũi phóng nên là bị tai nạn là phải, gặp mấy chú rải đinh, vác gạch, đá lên cầu bỏ nữa thì thui rùi

Cháu cũng có 1 vài lần nếu mà ko định thần thì nghĩ là ma thiệt, nhưng định thần lại, đứng lại, rồi phân tích kỹ thì ko phải ma "Mỗi lần định thần và đứng lại, tìm hiểu xem nó là cái gì? tâm lý những lúc đó vững vàng vì lúc nào đầu cháu cũng nghĩ, mình có số phận của mình, ma thì có quyền gì mà bắt mình phải chết, âm có luật cõi âm, dương có luật cõi dương"

1 lần về quê đi tán gái về giữa đêm, đi bộ lúc đó tầm 1h đi qua 1 cái ao, tự dưng mình đi qua thì cái ùm 1 cái rất to, sóng vỗ ầm ầm, định thần nhìn lại thì cái chỗ mình vừa bước chân qua, do đi qua mạnh quá, mà đất ở chỗ đó cũng đang lở rùi nên mình đi qua nó lở xuống, do lở 1 khối lượng đất khá lớn nên mới to như vậy

1 lần tầm 12h đêm đi qua 1 đoạn đường dài gần 1km, 2 bên bụi tre um tùm, đồng không mông quạnh, không có nhà, tự dưng nghe thấy tiếng trong bụi tre là: "Thủ thỉ thù thì, thủ thỉ thù thì", 1 lúc sau lại "Thủ thỉ thù thì", lúc đó đang đi giữa đoạn đường, đường nằm cạnh sông có nhiều người chết đuối, nghĩ là có chạy cũng không thoạt, đứng lại xem thế nào, hóa ra là con chim thủ thỉ, mà ở các làng quê ở bắc bộ đều có, nhưng giờ thì ko thấy nữa, chắc phải vào núi mới có (con chim đó kêu như tiếng người vậy)

1 lần đang đi đến chỗ ngoặt, tự dưng thấy bóng người vụt qua mình, mà chả thấy người đâu, 2 bên đường thì tường bao xây hết, thế thì người vừa đi qua mình là ai, nhìn đi nhìn lại ko thấy ai cả, chạy đuổi theo 1 đoạn cũng ko thấy có ai, nghĩ qoái lạ có người vừa vụt qua mình, mình nhìn thấy bóng hẳn hoi, quay lại chỗ lúc nãy mới nhìn ra là đàng xa có cái đèn chiếu sáng, do mình đi đến chỗ ngặt, mình ngặt 1 cái thì cái bóng của mình nó vụt lên, đi thử lại 2 lần đều thấy thế, mới thở phào nhẹ nhõm, không phải ma

1 lần đi chơi về muộn, đi về gần nhà có mấy bụi tre, tự dưng thấy có người đầu tóc bạc phơ,nằm vắt vẻo trên võng ở vụi tre, tóc dài bay theo gió, mà lúc đó là 12h đêm, uí lúc đó hơi đứng tim, nhưng ko còn đường lui, nên lại xem là ai, hóa ra là cái bà gần nhà, nóng quá bà không ngủ được, mang võng ra bụi tre nằm, bà lúc đó cũng 85T rùi, hehe, quả đó mà bỏ chạy thì ko có chỗ ngủ, lần sau đố giám đi chơi về muộn

Và còn nhiều lần khác nữa, kể ra đây nhiều lém, lần nào cũng đứng lại xem nó là cái gì

Hic do không có gặp ma bao giờ, nên chỉ có mấy chuyện từng trải qua kể cho mọi người cho vui thui, mọi người mà gặp ma thì cứ bình tĩnh tìm hiểu xem có phải ko, đừng có sợ vì người còn sống khỏe mạnh còn ko làm gì được mình, mà có làm gì được mình thì công an cũng tóm, nữa là ma, đúng hem ạ

Edited by Vi Tiểu Bảo

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tôi cũng xin đóng góp với các bạn một câu chuyện “ma”, chuyện tôi sắp kể đảm bảo là có thật 100%, bởi vì chính tôi là “nạn nhân”.

Ngày ấy, tôi còn đang học cấp 3 phổ thông, miền Bắc bắt đầu bị bắn phá, Trường học phải sơ tán về một vùng quê hẻo lánh cách nhà khoảng 10 km, tôi phải đi theo trọ học ở một nhà gần trường. Buổi tối tôi thường học đến 11 giờ mới đi ngủ. Vào một đêm mùa hè, như thường lệ, 11 giờ đêm tôi đi ngủ, nhưng thật kỳ lạ, khác với mọi khi, mới nằm ngủ được khoảng một tiếng, tự nhiên tôi thức dậy và không thể nào ngủ lại được nữa, trong người cảm giác cực kỳ khó chịu, tỉnh không ra tỉnh, mê chẳng ra mê, cứ như ở trong cơ thể tôi có thêm một con người nữa, cùng với một ý thức khác. Một ý thức ( vốn là của tôi ) thì cố làm sao cho tôi thoát khỏi trạng thái khó chịu đó, một ý thức thì như muốn cố níu kéo, giữ tôi ở trạng thái đó. Nhìn ra sân, trời trăng sáng vằng vặc như ban ngày, tôi định bụng ra sân vận động cho tỉnh lại, nghĩ sao làm vậy, tôi đi ra sân tập thể dục, rồi chạy, nhảy, nhào lộn, khua chân, múa tay lung tung ( lúc đó nếu có ai chứng kiến thì chắc rằng cho là tôi bị ma nhập ), vận động mạnh như vậy mãi mà vẫn không tỉnh lại được, bực mình quá tôi lại nghĩ: chắc là phải dội nước lạnh thì mới tỉnh, tôi ra giếng khơi cởi quần áo và dội nước, cũng vẫn không tỉnh được. Thốt nhiên tôi muốn đi ngoài, nhà xí ở cuối vườn, cách nhà ở khoảng 50m, nằm bên cạnh một rặng tre gai ( nghe bà cụ chủ nhà kể: thời Pháp thuộc có rất nhiều người chết ở rặng tre này ), vào những năm đó ở nông thôn miền Bắc có phong trào dùng hố xí 2 ngăn, mỗi ngăn đều có nắp đậy, phía trên nắp đậy có cắm một đoạn tre dài khoảng 30cm làm tay cầm ( xin lỗi các bạn, vì tôi cho rằng đây là điểm quan trọng nên tôi kể tỷ mỉ một chút, các bạn thông cảm ). Tôi vào nhà xí, thế nào lại quên không mở nắp, cứ thế là cởi quần và ngồi xuống, thế là bị cái tay cầm đâm trúng vào… tôi đau điếng người, và thật kỳ lạ, sau cú đau ấy tôi tỉnh hẳn luôn, đi ngoài xong, tôi vào và tiếp tục đi ngủ bình thường, từ hôm sau trở đi, trạng thái tinh thần của tôi hoàn toàn bình thường như chưa từng sảy ra chuyện gì.

Cách đây vài tháng, có một người cũng bị hiện tượng giống hệt như tôi, chỉ khác là anh ta bị vào ban ngày và đang đi trên đường, sau khi thoát khỏi trạng thái đó, anh ta về nhà và đem đốt hết tất cả quần áo, tư trang mang trên người ( kể cả điện thoại, tiền bạc v.v… ) rồi mời thày cúng mang lễ vật ( 7 nắm cơm bằng quả cau, 7 miếng trứng luộc ) đến vị trí đó để chuộc vía, sau đó phải ăn hết chỗ cơm và trứng đó.

Hiện tượng này tôi giải thích như sau, các bạn nghe thử xem có ổn không: Có một linh hồn của ai đó, chưa chuyển sang được chiều không gian khác ( chưa siêu thoát ), vẫn còn tồn tại ở chiều không gian này dưới dạng “khí” và lan truyền dưới dạng sóng sinh học, ngẫu nhiên gặp được những điều kiện cộng hưởng ( như: tần số, biên độ v.v… ) thông qua một huyệt đạo đang mở nào đó đi vào cơ thể con người ( giống như sóng điện từ vào qua ăng-ten ), sau khi vào cơ thể con người, dòng “khí” này ( gọi là dòng “khí” ngoại lai ) cũng vận hành theo các đường kinh mạch song song với dòng chân “khí” tạo ra cho người ta cảm giác như xuất hiện một con người khác cùng tồn tại trong cơ thể, và chính dòng “khí” ngoại lai vận hành theo các đường kinh mạch qua não đã tạo ra một ý thức thứ 2. Bây giờ thì tôi đã biết vị trí mà tôi bị cái tay cầm nắp hố xí đâm trúng chính là huyệt hội âm, là nơi xuất phát của 2 đường kinh mạch nhâm và đốc của cơ thể, vì thế có lẽ do tác động vào huyệt này mà dòng “khí” ngoại lai thoát ra được.

Bắc Đẩu

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hiện tượng này tôi giải thích như sau, các bạn nghe thử xem có ổn không: Có một linh hồn của ai đó, chưa chuyển sang được chiều không gian khác ( chưa siêu thoát ), vẫn còn tồn tại ở chiều không gian này dưới dạng “khí” và lan truyền dưới dạng sóng sinh học, ngẫu nhiên gặp được những điều kiện cộng hưởng ( như: tần số, biên độ v.v… ) thông qua một huyệt đạo đang mở nào đó đi vào cơ thể con người ( giống như sóng điện từ vào qua ăng-ten ), sau khi vào cơ thể con người, dòng “khí” này ( gọi là dòng “khí” ngoại lai ) cũng vận hành theo các đường kinh mạch song song với dòng chân “khí” tạo ra cho người ta cảm giác như xuất hiện một con người khác cùng tồn tại trong cơ thể, và chính dòng “khí” ngoại lai vận hành theo các đường kinh mạch qua não đã tạo ra một ý thức thứ 2. Bây giờ thì tôi đã biết vị trí mà tôi bị cái tay cầm nắp hố xí đâm trúng chính là huyệt hội âm, là nơi xuất phát của 2 đường kinh mạch nhâm và đốc của cơ thể, vì thế có lẽ do tác động vào huyệt này mà dòng “khí” ngoại lai thoát ra được.

Bắc Đẩu

Ý kiến của anh Bắc Đẩu rất có khả năng đúng! Nếu có điều kiện có thể thử nghiệm bằng cách châm cứu vào huyệt này trong những trường hợp gọi là "ma nhập". Nếu tỷ lệ thành công cao thì coi như là một thử nghiệm xác định một giả thuyết.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ý kiến của anh Bắc Đẩu rất có khả năng đúng! Nếu có điều kiện có thể thử nghiệm bằng cách châm cứu vào huyệt này trong những trường hợp gọi là "ma nhập". Nếu tỷ lệ thành công cao thì coi như là một thử nghiệm xác định một giả thuyết.

Cám ơn anh Thiên Sứ đã ủng hộ ý kiến của tôi, nhân thể tôi muốn nhắc lại chuyện “Thánh vật” ở sông Tô Lịch, một chuyện đã làm xôn xao dư luận một thời gian. Theo tôi hiện tượng “Thánh vật” ở sông Tô Lịch giống hệt về bản chất với hiện tượng “ma nhập” mà tôi kể, chỉ có khác là cường độ của dòng “khí” ngoại lai quá mạnh, nên khi xâm nhập vào cơ thể đã tạo ra thế “phản khách vi chủ” lấn át dòng “chân khí” làm rối loạn sự vận hành “khí” trong các đường kinh mạch, “khí loạn thì thần bất minh” do đó gây ra hậu quả, nhẹ thì rối loạn tâm thầm, điên loạn hoặc sinh ra bạo bệnh, nặng thì có thể chết ngay tại chỗ, giống như sóng điện từ sinh ra từ sấm, sét xâm nhập vào tivi. Vì dòng “khí” sau khi thoát ra khỏi huyệt đạo sẽ lan truyền trong trường sinh học dưới dạng sóng với vận tốc cực lớn ( cỡ vận tốc ánh sáng ), cho nên gần như ngay lập tức, những người ở cách xa hàng ngàn km nếu có quan hệ về sinh học với những người đang có mặt tại hiện trường cũng có thể bị ảnh hưởng. Còn những người vô ý lấy những đồ vật trong huyệt đạo thì chẳng khác nào mang theo một thiết bị thu sóng, dẫn dụ dòng “khí” ngoại lai xâm nhập vào cơ thể mình, và phải gánh chịu hậu quả.

Bắc Đẩu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay